8/11/11

Posted by Xmen on 00:00 | No comments

Bức tranh con bé - Phần một
- Em sẽ tìm cho anh một người bồ đẹp tuyệt vời. Anh chịu không?
- Mày lảm nhảm gì đấy thằng khỉ?
- Ối dào, anh vứt quách ba cái cây lăng nhăng kia đi. Thị trường tranh hiện giờ “khát” khỏa thân lắm. Sở trường của anh đang có đất dụng võ. Anh được người này làm mẫu bằng có tá hoa hậu. Em chỉ yêu cầu anh hứa một điều...... rằng không được cư xử nhí nhố.
- A, cái thằng này bố láo! Mày đã thấy tao nhí nhố với ai chưa? Cút đi!
Tôi cũng làm mặt nghiêm. Kể từ khi tôi biết nó, một thằng nhỏ mồ côi lang thang của khu vực này tôi thường “ký hợp đồng” với nó, nhờ trông cửa ngõ, không để trẻ con vào quấy nhiễu mỗi khi tôi làm việc, đặc biệt vào thời kỳ tôi đang vẽ khỏa thân.
- Anh là người duy nhất mà em tin cậy. Em không thể để nó đến làm mẫu cho ai, ngoài anh ra.
- Nó là ai?
- Nó là em gái của em.
Tôi hơi sững người nhìn nó. Một đứa có thành tích bài bạc bất hảo như nó. Nó giăng bẫy gì tôi đây?
- Em ruột à?
- Vâng.
- Gì nữa? Cứ nói thật tao nghe.
- Chúng em đang cần gấp một món tiền. Đã vơ vét hết nhưng vẫn thiếu hai trăm rưỡi. Chúng em không thể vay ai. Mà vay rồi lấy gì mà trả?
Nó chợt ngưng lại, liếc tôi một cái. Cái thằng dối trá. Nếu nó không nói thì con em sao biết chuyện tới đây làm mẫu khỏa thân?
- Thôi đi, tao biết thừa mày đạo diễn cả. Tóm lại mày đang cần tiền hay con bé kia?
- Em xin lỗi vì chưa thể nói hết với anh. Nhưng anh cứ tin em. Cái Lài nó không tự nguyện, thì em ép nó cũng không xong. Anh khỏi cần để ý gì cả. Anh cứ vẽ cho đủ số tiền hai trăm rưỡi. Nhưng chiều nay anh cho em xin tiền trước. Được không?
- Nếu quả mày vì hai trăm rưỡi mà đưa em gái làm mẫu khỏa thân, thì đây... Cầm lấy rồi cút!
- Cám ơn anh. Nửa tiếng nữa em đưa nó đến.
- Khỏi cần! thằng khỉ!
- Không, chúng em không muốn nợ ai cả.
Tôi cười nhạt. Dân cờ bạc có mãn kiếp cũng không thoát được đời con nợ!
* * * * *
Ấy thế tôi vẫn bối rối khi nó dẫn tới một cô bé ngoan ngoãn với đôi mắt nhìn xuống e lệ. Bối rối vì cái vẻ non tơ hiền hậu khác hẳn thằng anh, bối rối vì ngay giây phút gặp mặt tôi đã đoán chắc đó là một cô bé nhà lành, lần đầu tiên liều mình bất kể. Vì sao? Chỉ vì hai trăm rưỡi ư? Tội nghiệp quá!
Sau vài câu giới thiệu qua loa, nó dặn cô bé :
- Lài cứ ở đây làm việc với chú. Năm giờ chiều anh tới đón.
Nói xong nó liếc tôi một cái đầy ngụ ý, khẽ gật đầu chào rồi đi.
Tôi mặc cô bé ngồi im lặng ở bàn nước, vờ loay hoay dọn dẹp toan. Tôi muốn cô bé có thời gian làm quen với căn phòng, làm quen với tôi.
- Thưa anh, khi nào bắt đầu làm việc anh cứ bảo em.
Cô bé cất giọng rất nhẹ, từ tốn, tựa hồ sợ tôi giận. Tôi đặt trước mặt cô bé một cốc nước lọc.
- Em uống nước đi.
Cô bé khẽ nhếch khóe môi vẻ khó hiểu. Tôi lúng túng im lặng.
Tôi nhìn cô bé đứng co ro với chiếc khăn dùng dằng nửa muốn che đậy đôi chút, nửa muốn dứt bỏ những ngượng ngùng cuối cùng. Thế rồi cô bé giật mình, để rơi mảnh vải xuống chân, hai mắt giương to nhìn tôi sợ hãi lẫn dò hỏi.
Tôi xiết bao bàng hoàng trước vẻ lộng lẫy tinh khiết của một thân thể thiếu nữ. Tôi không thể cầm lòng để không hình dung một bức tranh khỏa thân sống đang đúng như trước mắt tôi.
Thân hình mềm mại hơi run rẩy, ánh sáng cửa sổ hắt vào rõ cả chút mồ hôi râm rấp trên làn da trắng... và trời đất ạ, cái nốt ruồi đỏ thắm nổi lên giữa bầu vú tròn mâng của cô bé như chiếc chìa khoá của vùng cấm thiên đường.
Tôi bỗng náo nức, con tim này thì thụp, tôi luýnh quýnh với đại cây bút vẽ nào trong tầm tay.
Giờ thì tôi cắm cúi vẽ, mê man quên hết mọi điều trên đời, quên tôi, quên cái Lài. Gần một giờ trôi qua, con bé mỏi, động đậy người.
- Cám ơn em, ta nghỉ một lát.
Cái thân thể đàn bà tôi ngỡ quen thuộc từng đường nét, biết rõ từng vùng phớt tối mơ hồ. Thế mà đối với con bé Lài tôi thấy mới lạ, kỳ bí, thách đố. Vì sao? Tôi không ngăn nổi mình nên đưa mắt nhìn con bé. Cặp mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng. Làn da con bé trắng bốc như trứng gà, trên ngực lại có một nốt ruồi to màu đỏ thắm trong thật là ngây ngô.
Con bé vẫn dứng tần ngần ra đó, ngạc nhiên lặng lẽ.
- Anh hỏi thật nhé, có đúng em bị bắt buộc phải tới đây không?
- Không. Tự em đấy ạ.
- Chú không ngờ em rất hiểu công việc.
- Vâng... có mấy lần anh của em đã dắt em đến đây ngó trộm. Anh vẽ như thế này. Em có xem triển lãm của anh, em thích lắm.
- Vì thế em đến làm việc giúp anh ư?
Cô bé ngập ngừng một chút.
- Dạ... Cũng chỉ vì anh của em đang mắc nợ người ta. Những bảy trăm. Em bán xe đạp của em chỉ được bốn trăm rưỡi.
- Lại trả nợ bạc phải không?
Con bé ngước nhìn tôi, giọng buồn hẳn :
- Xin anh giữ kín cho. Anh ấy thua bạc, liều lĩnh lấy xe của gia đình người quen đem gán. Hôm nay không chuộc được xe trả họ, họ sẽ báo công an bắt. - Mẹ em lại đang ốm nặng. Chúng em chẳng còn gì để bán. Anh ấy đã thề độc với em lần này là lần cuối cùng, từ rày không đánh bạc nữa.
Cổ tôi nghẹn đắng. Giá thằng khỉ có đó chắc tôi đã đấm vào mặt nó một cái. Chúng tôi lặng lẽ trở lại công việc.
* * * * *
Sự xúc cảm mãnh liệt của tôi bỗng trở lại đột ngột, ào ạt, vội vã. Ánh sáng mỗi lúc biến động trên thân thể kia như trêu cợt tôi. Tôi sẵn sàng đổi mọi giá để ghi được trọn vẹn vẻ đẹp của da thịt đang lướt qua tầm tay. Chẳng lâu nữa cái hưng sắc trinh nữ kia bị vầy vò, bị những bàn tay đàn ông hưởng thụ không thương tiếc. Con bé tự đến đây, tự khỏa thân để lấy tiền cứu thằng anh cờ bạc, cứu người mẹ đang hấp hối? Có cách gì vẽ được vẻ đẹp của tâm hồn?
- Anh không vẽ cái nốt ruồi chứ?
- Vì sao?
- Dạ, em nghĩ là...
- Nó không có xấu đâu. Đẹp nữa là đằng khác.
Con bé khẽ cười. Có lẽ nó sợ ai nhận ra nó ở điểm đặc biệt ấy chăng? Cái nốt ruồi, giờ nó cứ ánh lên trong mắt tôi.
- Yên tâm đi. Bức tranh này anh dành riêng cho mình. Khi nào chết, anh mang nó theo.
Con bé lại cười.
Xem tiếp phần 2

[top]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét