17/11/11

Posted by Xmen on 18:34 | No comments

Lời nguyền con bướm - Phần một
Tại phòng thay đồ nam, người đàn ông đang thay vào bộ quần áo đồng phục trắng, một loại áo phẩu thuật, chuẩn bị cho ca mỗ sáng nay.
Jack Tarkington, một trong những bác sĩ phẩu thuật đồng nghiệp với người đàn ông đó bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó và hỏi, bằng một giọng khàn khàn thường lệ của anh ta.
- Ê, Dick, từ đâu anh xâm được cái hình đó? Có phải anh nhậu xỉn tối qua và trên đường trở về vô tình rớt lại trên đường De Kalb Street, hay sao?
- Xâm gì? Ở đâu?
Người đàn ông trả lời phản bát câu hỏi là một người có dáng dấp thể thao, nước da ngâm đen trạc khoảng 45, ra vẻ thắc mắc khi ông ta tự nhìn từ trên xuống dưới, vội vã kiểm tra khắp thân thể để xem người bạn đồng sự muốn nói gì. Ông ta không có hình xâm nào cả, không thể nào! Ông ta không thuộc cái loại dân chơi đàng điếm. Con đường De Kalb, rõ ràng! Ông ta không bao giờ đi đến đó chưa kể là nơi đó cách xa cả mười công phố của quận.
- Hình xâm gì? - ông hỏi gằn một lần nữa.
- Cái nằm trên mông của anh đó. Con bướm màu tím kia, - Tarkington thở ra và nói tiếp - Ít nhất anh cũng có thể xâm con rồng hoặc là sọ người, trời ơi, tại sao lại là một con bướm? Anh đâu phải là đàn bà đâu! Anh làm việc quá nhiều đến phát điên rồi, Dick; anh cần phải nghỉ ngơi thôi.
Bác sĩ Richard Gardiner, với tên ngắn là Dick, ngoái cổ lại và nhìn xuống, lần đầu qua vai trái, lần sau qua vai phải. Cái gì đó đang ở bên kia lồ lộ ra trước mắt ông. Ông liếc nhìn xuống nơi đó, một cái dấu màu tím sáng, to cỡ một đồng bạc có lẽ, cao ở phía bên trên mông - thực ra thấp hơn ở trên hông - vừa ngay trên lưng quần.
Gardiner chưa bao giờ thấy cái gì giống như thế trước kia ở trên da thịt của ông. Cố gắng giữ vững thăng bằng, ông vói tới tấm gương được đặt ở cuối tủ quần áo và tự soi qua vai. Để cho chắc chắn, ông có thể trông rõ hơn cái dấu ấn đó; đúng rồi chắc chắn là một con bướm màu tím dang cánh bay, được một bàn tay nghệ thuật nào đó xâm lên từng chi tiết sống động, vừa sắc xảo vừa đẹp như một hình chụp.
Đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên nọ về cái hình xâm kỳ lạ, Gardiner không định nói cho Tarkington biết về nó.
- Ồ, cái đó hả, - ông cô tình ra vẻ bình thản - Đó chỉ là một cái dấu mực do sự bất cẩn của Stacey làm dính trên mình của tôi mà thôi. Tôi sẽ chùi sạch sau khi làm ca phẩu thuật. Anh chớ phải lo.
Stacey Higden, một trong những y tá trực, là người phụ tá sau cùng của Gardiner; thật dễ hiểu để nhận ra rằng họ đang có một cuộc tình vụng trộm, và hai người họ thực sự đã ngủ với nhau đêm trước đó, vết mực đó có lẽ là do Stacey phá phách trong lúc ông đang nằm ngủ.
Stacey có tính tình cởi mở, phóng khoáng, dí dõm (không kém như khi nàng ở trên giường), vì thế sự giải thích của Gardiner thật thỏa đáng, đánh tan mối nghi ngờ về con bướm xâm ở trên mông của Gardiner.
Tarkington tỏ vẻ hài lòng với lời giải thích logic, thế là anh lại đổi sang đề tài phẩu thuật như thường lệ
- Anh định làm gì hôm nay, Gardiner? - gã hỏi với ý trêu chọc Gardiner - Có phải biến thêm nhiều bệnh nhân tâm thần trở thành hoa hậu loạn tính không? Hay là biến thêm thật nhiều dương cụ trở thành âm hộ? Anh thiệt giỏi, khi chọn lấy nghề giải phẩu đổi giống này. Toàn là thứ đáng có tiền không, hả? Anh lấy bao nhiêu cho mỗi ca mổ xẻ, sẵn đây hỏi?
Gardiner được khá nhiều người biết đến là một vị bác sĩ “đổi giống” cho đàn ông, đã biến bao nhiêu bệnh nhân của ông từ “đực” thành “cái” và cũng đã làm giàu bằng nghề nghiệp cắt bỏ dương cụ cho đàn ông trở thành “cái mu rùa” của đàn bà, hoặc là “gái hệ hai”, như họ thường thích được gọi. Ông thường chế giễu họ cho bạn đồng nghiệp nghe mỗi khi xong việc, ông thường cười vào tư cách, điệu bộ, tướng đi của dân “lại cái” và pha trò về sự thay đổi hốc môn trong người họ, biến họ thành bán nam bán nữ, ăn nói điệu đàng.
Bác sĩ Gardiner, tuy nhiên, rất là cẩn thận khi xuất hiện trước mặt các bệnh nhân, ông sẽ luôn là một bác sĩ biết thông cảm, giàu lòng từ tâm, và có tay nghề giỏi. Những bệnh nhân của ông rất ngưỡng mộ ông, và không bao giờ ngờ là ông đã nghĩ xấu, bôi nhọ họ như thế nào đàng sau lưng. Và với sự tín nhiệm đó của ông, cũng như với kỹ thuật giải phẩu, và kỹ thuật trên giường, ông trở thành một người toàn diện.
Kỹ thuật của Gardiner như thế đó. Không ai có thể tưởng được, bất cứ bệnh nhân nào đến với ông cần giải phẩu đổi giống, thì sau đó đều gật đầu thỏa mãn. Đó là cái tuyệt vời của bác sĩ Richard Gardiner, không chỉ riêng về nét bên ngoài, mà: kỹ thuật khâu may, cắt xén thật chính xác kể cả từng mạch máu nhỏ ti, sau khi xong thì không một vết bầm nào còn để lại. Kết quả là, hầu hết bệnh nhân nam đều đạt được trọn vẹn khoái cảm như là phụ nữ vậy. Đã được bác sĩ Richard Gardiner giải phẩu là cái hoàn thiện nhất để sống lại làm người phụ nữ thực thụ, vì thế văn phòng của ông luôn đắt khách: Từ “đổi giống” từ đó cũng được lan truyền nhanh như cơn động chấn lớn, và bây giờ ai nấy trong vòng trăm dặm đã từng là bệnh nhân của ông cũng phải cám ơn vị phẩu thuật gia Richard Gardiner, một người có thể biến hóa cao siêu vậy.
Tarkington lập lại câu hỏi :
- Vậy, anh sẽ định làm gì hôm nay, Dick?
Gardiner, hài lòng về chuyện hình con bướm xâm đã không được đề cặp tới nữa, trả lời :
- Không gì cả, Jack, hôm nay tôi không có ca giải phẩu lớn nào, chỉ là mấy ca mổ nhỏ cắt bớt, cấy thêm và vén xén mấy nếp da thịt ở âm đạo bị lồi ra bên ngoài cho một số bệnh nhân đã hẹn trước thôi.
Gardiner bỏ lơi những dữ kiện tiền nông lên bàn; cố tình cho Tarkington biết rằng ông sạt $6,500 đô là cho một ca phẩu thuật biến giống (cộng thêm $750 cho cắt xén và lấp ráp thêm da thịt cho dương vật nếu quá nhỏ), nhiều hơn hết, ông thừa biết rằng, số tiền cho bất cứ bác sĩ giải phẩu nào ở trong tiểu bang. Và số tiền ông sẽ nhận phải là tiền mặt, chứ không chi phiếu, không thẻ tín dụng.
Danh từ “cắt da âm đạo”, ông hay thường gọi trong những lúc vui đùa, Gardiner không bao giờ lo lắng cho ca mổ như thế cả - chỉ mấy đường rạch nơi đó thì xong ngay - nhất là khi đã chích thuốc tê vào rồi (giámột chai thuốc tê là $2,500 cũng đã tính vào sổ). Những ca mổ như thế này Gardiner thường làm vào mỗi thứ Năm của tuần thứ ba trong tháng, còn thứ Ba thì là ngày chuyên giành cho giải phẩu đổi giống thực sự. Và hôm nay là ngày thứ Năm của tuần thứ ba trong tháng.
Cuộc trò truyện của họ bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa phòng thay đồ, cánh cửa từ từ mở ra.
- Bác sĩ Gardiner có trong đây không?
Một trong những người y tá lên tiếng hỏi, không chờ ai trả lời, cô ta tiếp tục
- Nếu có, nói cho ông ta là chúng tôi đã sẵn sàng ở phòng số 7.
* * * * *
Bác sĩ Richard Gardiner đã mất cả buổi sáng nay để chỉnh lại năm lớp màng ngoài của âm hộ còn được gọi là đại âm thần của các như nhân như của Dee Dee, Satin, Sarah Anne, Daphne và Wendi - tất cả đều là dân “lại cái”, và đều có giải phẩu âm hộ trước đó ba tháng, bây giờ chỉ đến khám theo lệ. Thường những lúc khám như thế, ông hay ngắm nhìn vào tuyệt tác - tài nghệ cắt xén của ông đã biến hóa trên bộ phận sinh dục như thế nào - và hài lòng với cái ảo giác mà ông đã tạo thành còn hơn hẳn cả bàn tay của đấng tạo hóa : là được biến đổi họ thành đàn bà, dù cái ảo giác chỉ có người điên khùng mới nghĩ ra được, và mới có những bệnh nhân kỳ lạ như vậy.
Nhưng sự hài lòng đó không đến dễ dàng với Gardiner như thường lệ, bởi vì hôm nay ông đã bị ám ảnh bởi cái xâm hình con bướm lạ lùng. Nếu nói là một vết mực mà Stacy không biết vì lý do gì và bằng cách nào đêm qua đã chuyển qua cho ông trong lúc đang ngủ, (mà ông đang nghi ngờ) thì chắc rằng nó phải bị tẩy đi - hoặc ít ra cũng bị bôi nhòa - trong lúc tắm gội buổi sáng, còn đằng này nó không phải vậy. Sự hiện diện của con bướm quá khác thường làm cho Gardiner thấy nóng lòng muốn tìm hiểu nguyên do. Ông không thể chờ lâu hơn được nữa cho ca mổ cuối cùng qua đi để có thể chạy vội vào phòng tắm chà rửa nó.
* * * * *
Sau năm phút chùi nát, cái hình xâm vẫn không đổi, mà có thể còn sáng, sắc xảo hơn trên làn da của ông.
Để chắc chắn là lớp da ngoài đã sạch, Gardiner đi ra khỏi phòng tắm và nhanh chóng lau khô. Thêm một lần nữa ông bước tới chiếc gương, máu của ông chợt đông lại khi nhìn thấy... không những con bướm vẫn còn đó, mà nó còn long lanh một màu xanh lá cây. Và tệ hơn, đôi cánh của nó lúc đầu dựng thẳng, thì nay dang ngang, dường như là nó biết cử động vậy. Ô kìa! Đôi cánh nó bắt đầu động đậy: con bướm đang chấp cánh và bắt đầu di chuyển trên mặt da của ông - thật chậm, lắc lư, cứ như là bay lơ lững theo cử tác của thước phim được quay chậm.
Gardinner quan sát, sợ sệt, khi con bướm, giống như hình phim hoạt họa dần dần tiến sâu xuống một bên mông, đâm sâu vào đường kẻ và biến mất hút vào phía trong háng, và chỉ để xuất hiện bên vách đùi, cánh của nó ánh lên một màu bạc sáng chói. Ông nhìn chằm chặp vào nó một cách say mê như bị thôi miên trước điều kỳ ảo kia; và hình xâm bắt đầu đổi màu mỗi khi con bướm đập cánh nhanh hơn: màu rượu chát, màu xanh da trời, màu tím, màu hoàng yến... tất cả thật là sống động không thể tưởng được. Và giờ đây con buớm (lúc này là màu hồng) chuyển dần lên bụng, không còn biến màu nữa, nằm ngay trên bụng dưới, xếp cánh lại thành hình chữ “V”, và trở nên bất động thêm một lần nữa như đang đậu lại trên mặt đất. Màu hồng biến dạng thành một màu tím cà điểm những chấm xanh lá cây và giữ lại nguyên sắc thái.
Gardiner chạy vội về phòng thay đồ và điên cuồng mở hộc tủ khóa bằng số. Vì quá căng thẳng nên ông phải mất cả sáu lần thì mới mở được cửa. Cầu trời cho không ai bước vào phòng, trước khi ông che đậy con bướm quái lạ kia, ông mặc lại áo quần nhanh chóng. Khi ông cài nút ở cổ tay áo, ông thấy một vệt sáng như màu vàng chanh mập mờ ở trên lưng cổ tay trái - con bướm đã đi lần lên đó trong lúc ông lay hoay mở khóa. Ông cố tình như không thấy nó, nhưng ông đã không thể chống cự được sự lo lắng sợ hãi đang xâm chiếm tâm hồn.
Ông lao nhanh về văn phòng trong nỗi bàng hoàng lạnh buốt, đương nhiên là ông có thể cảm nhận được cái hình xâm đang di động khắp mình mẩy. Và ông ước gì không có bệnh nhân nào đến khám bệnh hôm nay, nhưng sổ hẹn của ông đã đầy ắp tên: Trưa thứ Năm là mỗi khi Gardiner khám cho những bệnh nhân mới, những bệnh nhân của ngày này sẽ được khám tổng quát chuẩn bị cho giải phẩu đổi giống và họ hiện tại đang sống như đàn bà hoặc họ là một số người độ tuổi thanh nữ, và tất cả họ sẽ đều được bơm ngực và cấy da cho trơn và biến đổi từ uống thuốc đổi hốc môn, hông thì được bơm thêm chất mỡ. Sau đó thì tùy mỗi trường hợp khác nhau mà định liệu như là tẩy sạch lông tóc dư thừa và tập nói giọng bổng, tập tướng đi yểu điệu của phái nữ, (vài người đã được cạo lông ở trái cổ), và tập cách ăn mặc đúng cách.
Ông có thể hóa trang cho họ áo quần đúng mức - trong số bệnh nhân của ông thì chỉ một ít là có tướng đi và cách nhìn giống như người phụ nữ thực sự - nhưng khi đến phần thủ thuật giải phẩu chính yếu, khi mà họ cởi bỏ lớp quần áo và ông phải cân đo bao nhiêu thịt da mà ông phải cắt xén sao cho đúng ý hợp thời (thỉnh thoảng dương vật quá nhỏ mà ông chỉ có thể hứa khoét được chiều sâu ở mức tối thiểu, và lý do đó, sau cùng, chỉ cần một chút axít là ông có thể xóa tan hết thứ thừa thải) - mà lúc nào cũng làm cho ông phát lộn mửa lên vì sờ mó nắn bóp vào đó, cái mà chính ông cũng có. Nhưng công việc thì vẫn là công việc, vì thế Gardiner phải bấm bụng, luôn nở nụ cười trên môi và chắc rằng bệnh nhân luôn có niềm hưng phấn với kết quả mỹ mãn rối rít cám ơn một người lương y như từ mẫu.
Vì công việc áp lực hằng ngày nên Gardiner thường hay trải hết thời gian còn lại cho việc hành lạc để khuây khỏa, với đàn bà thực sự, chứ không phải là thứ giả tạo - là “lại cái” biến thành. Ông thích quan hệ giới tính một rộng rãi với nhiều người cùng một lượt, nhưng biết cách chấm dứt “mối nhợ” mỗi lúc cần thiết, ngay khi mối quan hệ đã dẫn đến ràng buộc của chuyện hôn sự. Điển hình là trường hợp của ông và Stacey, (ý tá chuyển từ một nơi khác), Annette (huấn luyện viên thể dục nhịp điệu), Janine (nhân viên chơi cổ phiếu), và Constance (bác sĩ thú y). Mặc dù có thể dụ dỗ họ lên giường bất cứ lúc nào, nhưng phần nhiều ông vẫn giữ một khoảng cách cố định, tránh tình huống quá thân thiết và tuyệt đối không được dây dưa.
Phải nói luôn rằng bác sĩ Richard Gardiner thường hay để ý tới đàn bà - bất cứ ai - không ngoài mục đích tìm hoa hút mật để thỏa mãn dục vọng cần thiết của ông. Số người ông “quen” kể ra không hết. Richard Gardiner là một người, phải thực lòng thú nhận, nghiện với đàn bà, nghiện dục tình. Nhưng trong khi đi làm hoặc đang làm việc thì không có người đàn bà nào được ông bỏ vào trong tâm trí, không nhìn bất cứ ai dù nửa con mắt.
Chiều đó, vừa đến khu đậu xe - tầng dưới cùng của căn bin-đinh - ông chạy vội lên ba tầng lầu với mỗi bước chân là hai nấc thang: vì ông không muốn gặp ai ở thang máy cả, để tránh phải xã giao làm mất thời giờ. Cám ơn đường thang bộ vắng vẻ nên ông có thể chuồn vào văn phòng mà không một ai trông thấy. May mắn thay! Tất cả nhân viên đều ra ngoài ăn trưa và như vậy không bắt gặp ông vội vã điên cuồng, cuống quít chạy vội vào, đóng nhốt kín ông ta trong phòng làm việc.
Gardiner nhanh chóng cởi bỏ hết áo khoác, cà vạt, áo sơ mi và áo lót. Trong phòng không có một cái gương nào, nhưng ông vẫn có thể thấy cái hình xâm bây giờ được in đậm ở trên ngực, đã chạy lên phía trên núm vú trái từ lúc nào rồi. Vào chính thời điểm này, nó đã biến thành màu cam sống động lung linh dưới cặp mắt tròn xoe của ông.
Thật là rối trí, nhưng không còn khám xét gì hơn được nữa, Gardiner mặc lại áo, rồi mở máy vi tính lên quyết định tìm tòi cho ra lẽ và chỉ trong vòng thời gian ngắn ông đã tìm ra được loài bướm kỳ lạ kia có cái tên là “Semperjuvena”.
Ông chăm chú lên màn hình computer, đọc vội những điều mô tả về lối sống, nơi ở, và sự sanh sản của loài vật hiếm có này với vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc. Gardiner, là một nguời thực tế, chỉ tin vào những điều hiện hữu, nhưng đồng thời, hiện giờ, tại sao bàn tay ông lại vô thức để vào quần kiểm tra xem con bướm đang nằm đâu. Ông không tin vào sự thật này và ông cũng không muốn tin, chỉ còn biết tự trấn an : không có điều gì lạ lùng ở đó hết..., chắc có thể là ông chỉ quá mệt mỏi thôi - những chuyện hoa mắt là lẽ thường mà!
Gardiner cố gắng trở lại vị trí cũ kịp thời, đúng lúc mà Ruth, người thư ký riêng, và Candace, y tá, trở lại văn phòng sau buổi ăn trưa, và họ có thể đã không phát giác được chuyện gì khác thường từ diện mạo của ông. Không cần liếc nhìn Gardiner lần thứ hai, họ bắt đầu sắp xếp công việc cho sau buổi trưa: cuộc phỏng vấn, khám bệnh tổng quát, và trị liệu tâm lý cho những kẻ đổi giống tiếp sau ngày thứ ba như là Danielle, Krystal, Jade, Cathy Ellen and Lavinia.
Xem tiếp phần 2

[top]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét