7 giờ tối thứ Năm
Mặt trời đã lặn, còn 1 ngày nữa mới tới weekend mà chưa chi thiên hạ đã rủ nhau đi ăn uống đông đảo sau khi tan sở. Đường phố đông nghẹt xe cộ người đi. Mấy chiếc xe taxi mầu vàng lấn đường bấm còi inh ỏi. Tôi băng qua đường với mấy thằng bạn làm cùng sở. Cái “job” của tôi bắt buộc mình phải liên tiếp đi công tác xa nhà. Riết thành gặp mặt bạn đồng nghiệp nhiều hơn gặp người yêu. Cả đám bước vô cái quán bar quen thuộc có cái tên rất ư là lãng mạn: “Paper Moon”. Trên bốn bức tường cao, ánh đèn mầu xanh đỏ tím vàng cực kỳ hấp dẫn quyễn rũ khách chơi đêm chiếu sáng trên những bức tượng thần thánh Apollo, Venus của thời La Mã. Tiếng nhạc Techno/House vang thật lớn làm không khí nhộn nhịp.
“Love is a mystery”
“And true love never dies....”
- “Hảo tửu” của mày là loại nào? - M. hỏi tôi.
- Gin and tonic.
Tôi đứng đợi cạnh quầy bar trong lúc M. loay hoay trả tiền. M. với tay vô túi áo, rút 2 điếu thuốc lá ra khỏi bao, quẹt diêm châm mồi rồi đưa cho tôi một. Nó kéo một hơi dài rồi ngả đầu ra sau, thổi luồn khói lên trần nhà.
- Cái chỗ này có làm mày nhớ tới thời còn độc thân không? - Nó quay sang hỏi tôi.
Tôi nhếch mép tính trả lời, vừa lắng tai cố nghe nó nói, vừa mải nhìn đám nam nữ trẻ trung nhẩy nhót trên sàn. Bất thình lình, một cô gái Á Đông, thân mình nhỏ nhắn xinh xẻo, quay mặt sang phía chỗ tôi và M. đang đứng. Người thiếu nữ ấy mỉm một nụ cười duyên, lấy tay hất mái tóc dài đen mượt sang một bên, rồi quay mặt đi nói chuyện tiếp với người bạn trai đang đứng bên cạnh nàng.
Tự nhiên, tôi thấy nguyên cái quán bar tối sầm lại, những động tác ồn ào chung quanh từ từ chậm lại, làm như giây phút thời gian đã đứng yên. Trái tim tôi đập mạnh, tôi chớp mắt nhắm lại nửa giây rồi mở ra trở lại. Cái cử động vô tình của người con gái xa lạ đó đã làm tôi chợt nhớ tới một thế hệ khác.....
Và tôi đang ngồi ở bàn học trong thư viện. Thay vì trời đang tối, ánh nắng nóng nực của buổi trưa đang chiếu sáng qua các cửa sổ rộng rãi của ngôi trường đại học. Không khí thật im lặng ngoài những tiếng lật trang sách sột soạt. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12:30 trưa, sắp tới giờ có lớp.
- Anh làm gì mà trốn trong góc kẹt vậy? - Giọng nói dễ thương lớ lớ nửa Nam, nửa Bắc của người con gái vang lên thật êm dịu đằng sau lưng tôi.
- “Hi” em, ồ đâu có gì đâu. Anh sắp có exam, vô đây ôn bài lại một tí thôi đó mà.
- Ôn bài hay ngủ trưa đó? - Lan Anh vừa cười vừa đưa cánh tay nhỏ bé ra đánh nhẹ lên vai tôi - Thôi, không đùa với anh nữa đâu, em đi trước đây. Nhớ không được ngủ quên đó nha!
Nàng bỏ đi vô cái hành lang dài ở giữa mấy tủ kệ đựng sách, bước ra hướng cổng. Bất chợt nàng quay mặt lại nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực, ép cuốn tập vào mình. Khuôn mặt xinh xẻo đầy nhan sắc của nàng lúc ấy tươi rói. Nàng nhoẻn môi cười duyên, chưa bao giờ tôi được thấy một nụ cười xinh như vậy. Tôi toét miệng cười đáp lễ. Nàng đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài mịn mà sang một bên. Nàng quay gót bước đi. Tôi không còn tài nào ôn bài vở được nữa. Thân mình nhỏ nhắn, yểu điệu, hồn nhiên ấy đã in hẳn trong trí óc.....
- Mày có nghe tao nói gì không, hay đang nhìn con đào nào đó? - Cái tiếng ồm ồm của thằng M. làm tôi giật mình tỉnh mộng.
- Whaaa..t? Oh, yes.
Tôi nâng ly rượu lên môi nếm một ngụm. Hương vị chua chát và khô đắng làm tôi thấy trong lòng cay đắng. Mới vài năm trôi qua thôi mà cảm như nguyên một thế kỷ. Tôi cầm cái ống hút nhỏ bằng plastic quấy mấy cục đá lạnh vòng vòng trong ly. Tiếng nhạc bên tai lại ru tôi trở về quá khứ.....
“And you are still with me, my love.”
“When I close my eyes.”
Sau khi thi bài xong, tôi đeo cái ba lô đầy sách vở chạy từ giảng đường này sang giảng đường nọ. Tôi bỗng chợt bắt gặp Lan Anh đứng đằng trước lớp với một chàng trai VN, đô con cao ráo bảnh bao, nhìn như “tài tử HK”. Nàng có vẻ hơi e thẹn khi thấy mặt tôi. Nàng lí nhí nói vài lời giới thiệu cho tôi biết “hắn” tên là Lâm. Lâm vừa bắt tay, vừa quắc mắt chiếu tướng nhìn tôi soi mói từ đầu tới chân. Tôi đáp lời bằng vài câu xã giao chào hỏi rồi bỏ đi tới lớp.
Chiều hôm đó, khi ngồi ở bàn ăn cafeteria với thằng bạn “tam cùng” (cùng ăn, cùng ngủ, cùng copy bài), tôi lại thấy Lan Anh ở ngoài chỗ đậu xe với Lâm. Hai người đi song song bước tới một chiếc xe BMW 525i mới toanh bóng loáng. Hắn mở cửa cho nàng bước lên xe. Chiếc xe rồ máy phóng “kít” thật lẹ ra khỏi sân trường, chạy vụt đi mất.
- Ai biểu mày đi mê gái đẹp làm chi. Đồ ngu, thất tình dài dài, con ạ.
Thằng bạn C3 của tôi cười hô hố, bàn tay vỗ đùi khoái chí. Tôi cúi mặt xuống bàn, im lặng không trả lời, mặc kệ để yên cho nó nói tiếp. Qua lời nó kể, tôi được biết thêm về tên Lâm. Nó học trước tôi và Lan Anh hơn 2 khóa. Lâm đã tốt nghiệp có bằng, nghe nói hắn đi làm ở một công ty lớn nào đó. Lâm thường ghé trở lại trường, đón nàng đi chơi.
- Mày là “ma mới”, mới transfer lên trường. Mày chưa biết đâu, con nhỏ đó rất là “thơm”, thằng nào ở đây cũng mê hết, không chỉ có thằng Lâm. Mày liệu thần hồn đó, canh chừng “đàn anh” thẻo dái mày bây giờ!
“Moi” đầu hàng trước khi ra trận? No way, not this boy. Từ lúc đó trở đi, tôi mở đầu một cuộc chiến dịch du kích lâu dài. Hắn có mặt thì mình “trốn”, còn khi hắn không có đó thì mình “tấn công”. Tôi để ý đến giờ giấc lớp học của nàng. Ngoài giờ học của tôi ra, nàng đi tới đâu là tôi có đó, vừa vác cặp táp giùm cho người đẹp, vừa cho mấy tên kia thấy mặt đối thủ mới nữa chứ. Lan Anh có thêm một chàng mới theo đuổi, lại càng thấy thích. Nàng cứ làm lơ như không có “cái đuôi” lết bên cạnh.
Quen nhau trong trường hơn được hai, ba tháng, hai đứa thành thân mật gần gũi với nhau hơn. Tôi và nàng bắt đầu đi chơi riêng ban tối. Lâm cũng không còn ghé lại trường nữa. Hình như hai người đã chia tay. Nhưng tôi tuyệt đối không hề đả động gì đến chuyện tình cảm giữa nàng và Lâm.
Tới một đêm cuối tuần kia, tôi và nàng tình cờ gặp lại Lâm ở một party. Hắn mời nàng ra sàn nhảy. Nàng hơi ngượng ngập, quay mặt sang nhìn tôi hỏi ý kiến. Tôi mỉm cười “ga lăng” gật đầu. Nàng đứng dậy đi theo Lâm. Nhìn hai người quay cuồng lãng mạn trong điệu BeBop qua giọng hát ấm của Don Hồ, tôi cũng hơi thấy tức trong lòng. Tôi phải công nhận Lâm tiến bộ hơn hẳn tôi về cái chuyện nhẩy đầm, cua gái.
Sau bản nhạc Bebop là bản Rhumba. Lan Anh quay gót bước trở lại chỗ tôi đang ngồi cùng với thằng bạn và con bồ của nó. Lâm níu tay nàng lại, nói nhỏ với nàng vài câu gì đó. Hình như hắn muốn nhảy tiếp. Lan Anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nàng đang giằng co với hắn. Thằng bạn của tôi quay sang nhìn tôi cau có thăm dò. Tôi đứng bật dậy đi ra sàn, cơn giận ghen tuông cháy nóng bỏng trong lòng đang dâng cao tới cổ. Lâm thấy tôi đành buông tay Lan Anh ra, hắn quay mặt bỏ đi phía khác. Các cặp khác trên sàn nhìn ba đứa tụi tôi chăm chú một cách tò mò. Tôi ôm nàng trong vòng tay, bình tĩnh “thả bộ” theo điệu nhạc như không có gì xảy ra. Lan Anh vẫn im lặng, bước theo bước tôi dìu, khuôn mặt nàng đăm chiêu.
Trên con đường về nhà, hai đứa ngồi im không nói một lời. Tôi lẳng lặng lái xe, một lát sau, tôi quay sang hỏi dò :
- Em và Lâm vẫn...????
- Anh à, đừng hỏi em... nữa mà. - Tôi chưa nói xong lời nàng đã cắt ngang.
Tôi lầm lì ngồi yên, người tôi nóng như lửa. Lan Anh vòng hai tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác, nhìn thẳng ra ngoài đường. Trong bóng tối mập mờ, tôi thấy bóng nàng trên kính cửa sổ xe qua ánh đèn trắng mờ ảo của đèn đường. Nàng vội vã đưa tay lên mặt, vuốt thật lẹ một giọt lệ khỏi má...
8:00 giờ tối.
Tụi tôi đang ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ trong góc quán. Cô gái tiếp đãi viên mắt xanh tóc vàng bưng ra nguyên một khay đầy mấy cái ly “shot glass” bằng thủy tinh, nhỏ cỡ cái chén uống trà. Mỗi ly được rót đầy rượu Johnny Walker Black Label. Thằng M. đứng bật dậy, vòng tay quanh vai cô gái, nâng cao ly rượu lên chỉ về hướng tôi. Nó nhìn cô tiếp đãi viên, nói tiếp :
- Hôm nay là “his” birthday. “You” phải uống cạn một ly chúc mừng cùng với tụi này.
Cô gái cười tàng, tôi nhận thấy khuôn mặt nàng hơi đỏ bửng mắc cỡ trong bóng tối. Nàng đón cái ly từ tay thằng M., cố nói thật to lên để mọi người nghe thấy qua những tiếng la hét ồn ào trong đám đông :
- Happy birthday.
Thằng M. vẫn không tha, nó kéo tôi đứng dậy. Tôi chán nản rời ghế, quay sang nhìn cô gái bán hàng, hỏi tên nàng :
- What is your name?
- Becky. - Nàng mỉm cười trả lời.
- Here’s to Becky.
Tôi nâng ly ngửa cổ hớp một ngụm thật lẹ cạn một hơi không ngừng. Cái vị 80 độ proof của rượu scotch whisky làm cháy cổ họng. Becky đưa tay lên mặt che miệng cười khúc khích thật lớn trong khi mấy thằng bạn của tôi cụng ly :
- Cheers!!!
Trên bàn bây giờ chỉ còn lại những cái ly được úp xuống mặt bàn sau khi uống cạn. Mấy người đồng nghiệp nhỏ tuổi còn độc thân bỏ đi vòng vòng kiếm gái để tán chuyện. Chỉ còn tôi và M. ngồi lại bàn. Hai đứa bàn tán chuyện công việc sở làm, bất chợt nó hỏi đến chuyện gia đình.
- Vợ mày vẫn khỏe chứ?
- She’s fine. Mà tại sao mày lại tự nhiên hỏi vậy?
Câu hỏi của nó làm tôi cau mày. Thấy tôi bực mình, M. ngồi im dè dặt. Nó nhún vai, với tay cầm chai Moet Chandon Brut lên rót đầy hai ly champagne rồi trao cho tôi một.
- No, không có gì hết cả. Thôi, đừng quan tâm nữa, sau cuộc vui với anh em, nhớ chạy thẳng về nhà nghe chưa, kẻo nàng đang đợi đó.
Tôi biết thằng bạn C3 của tôi chỉ đùa giỡn, nhưng trong lòng tôi nghe con tim của mình bị nhói đau, như vừa mới bị một lưỡi dao tâm lý thật bén đâm thẳng vô ngực. Tôi đã đánh lừa Lan Anh sáng nay. Nàng vẫn tin rằng tôi đang ở San Francisco, và sẽ bận rộn việc làm không thể gọi phone ban đêm cho nàng được. Nhưng thật sự tôi đã về sớm hơn dự định. Tôi đã có mặt trở lại ở cái thành phố tổ ấm quen thuộc, tôi đã quyết định.....
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra, tôi đưa cái điện thoại Nokia cầm tay lên tai. Hơi men của rượu nặng đã làm tôi choáng váng tinh thần. Tôi lúng túng mãi mới bấm ra cái số. Tôi đưa tay lên trán, vuốt giọt mồ hôi đang rớt xuống khỏi mặt. Tôi đưa tay lên cổ cởi lỏng cái cà vạt, mở luôn cái nút áo ra. Cái đồng hồ đeo tay chỉ 8:30 tối. Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Ring Ring.....
2 tiếng.... không ai trả lởi.
Ring Ring..... thêm hai tiếng nữa.
Ring.....
- Hello?
Cái giọng nửa Nam nửa Bắc của một phụ nữ vang lên từ phía bên kia làn sóng viễn thông. Người đàn bà ấy thở mạnh trên phone, hình như có vẻ đang vội vã cái gì.
Tôi cúp phone ngay lập tức, không nói một lời.
* * * * *
4 giờ chiều thứ Năm.
- Bye anh. Không gọi em tối nay được thì hẹn anh ngày mai nha.
Lan Anh cúp phone xuống. Nhìn đồng hồ, nàng nghĩ trong đầu... hừm, chắc bên San Francisco mới có 1 giờ trưa. Ngồi ở bàn văn phòng trên từng lầu 12 của căn building cao, nàng cố làm việc tiếp. Nhưng nàng vẫn suy nghĩ vẩn vơ lung tung trong đầu. Đêm nay chồng nàng lại vắng mặt, nàng đã có hẹn với tình nhân. Càng nghĩ đến càng làm Lan Anh nứng. Nàng thấy nhột nhạt ở giữa đùi, nàng ngồi yên không được, cứ thấy nhoi nhói trong lòng như đang bị kiến đốt. Đôi vớ pantyhose trên cặp chân lại càng bó sát lên làn da trắng như tuyết của nàng. Cái cảm giác ướt át của dâm thủy đang từ từ thấm đậm vô lớp vải satin mềm mại của đáy quần xì-líp làm nàng hơi khó chịu. Hai núm vú hồng đang cương cứng lên đằng sau lớp vải ren của áo nịt. Nàng đưa tay lên dưới nách, kéo cái bra điều chỉnh ngay ngắn lại cho dễ thở. Nàng luồn tay vô trong váy đầm ngắn, vuốt thẳng lại cái mảnh vải nylon mỏng của đôi vớ. Nàng hít một hơi thở dài.
Tới bây giờ nàng vẫn không biết tại sao nàng lại quay trở lại với Lâm sau khi nàng lập gia đình. Nhưng có ai mà hiểu được cái tâm lý phức tạp của nàng. Nàng là một người phụ nữ trẻ trung đầy nhan sắc, ăn sống sung sướng nhàn hạ. Rất tiếc nàng lại thấy rất cô đơn trong cuộc hôn nhân long distance vô tình cảm.
Lan Anh nhớ lại thời nàng mới cặp bồ với Lâm. Thật là đậm đà, vui vẻ, nhiệt tình. Sau khi nàng đã nhẹ dạ trao cho hắn tất cả, nàng cố tin tưởng rằng hắn là con người đàng hoàng tử tế. Ai nhè đâu hắn lại đi phát ngôn mấy chuyện tầy trời về quan hệ giữa nàng và hắn khắp cái làng sinh viên VN. Chỉ vì tình cờ mà nàng mới nghe được những điều hắn tuyên bố với mấy thằng bạn của hắn. Nàng té ngửa vì cái xấu tính khốn nạn của Lâm.
Trong cơn giận ấy, nàng đã tình cờ quen người chồng tương lai. Cái “đuôi” mới của nàng thời ấy lại rất tử tế tận tụy. Người anh hùng của nàng đã là con đường escape, một con đường thoát trời ban cho nàng.
Nhưng thật ra, nàng cũng tự biết nàng vẫn có máu dâm trong lòng. Nàng đã từng mê, và luôn mãi mãi mê say đắm đuối, cái tướng đô con đẹp trai của Lâm. Hơn nữa, người phụ nữ nào cũng không bao giờ quên được cái người đàn ông đã đoạt trinh tiết của mình. Cho nên, khi tình cờ gặp lại Lâm ở quán Starbuck Coffee, nàng đã chịu khó ngồi cạnh hắn, nghe những lời xin lỗi năn nỉ bịa đặt của hắn qua hai ly “latte”. Nàng cũng đang cần gỡ rối tơ lòng, người bạn trai cũ cũng đem lại cho nàng một tí an ủi.
Khi Lâm vuốt nhẹ lên năm ngón tay búp măng của nàng thì nàng giật bắn mình. Trái tim của nàng nhói lên vì bị mũi tên nhục dục đâm sâu vô điểm huyệt. Nàng rùng mình, nàng cảm thấy như cái chất đàn ông của Lâm đang bắn sâu vào trong người nàng...
6 giờ 30 tối.
Lan Anh vứt túi đồ nàng mới mua lên trên mặt giường. Nàng cong chân lên, đưa tay ra đằng sau cởi đôi giầy đế cao, tụt luôn đôi vớ pantyhose ra khỏi mình. Nàng với tay lên tai lột cặp bông tai ra bỏ lên mặt bàn phấn. Mười ngón tay của nàng cởi từng nút áo đằng trước ngực ra để hở cái áo nịt vú ở trong. Nàng đứng trước gương, tự nhìn mình trong cái tư thế hở hang nửa che nửa mở bên cạnh ánh đèn vàng thơ mộng trong căn phòng ngủ ấm cúng.
Lan Anh với cái lược chải lại mái tóc dài đen nhánh mượt mà. Nàng thấy rất tự kiêu căng vì cái tướng nữ phái xắc sảo nổi bật đầy khiêu gợi của nàng. Nàng lấy tay chống nạnh hai bên cái eo thon thẻo, ưỡn bộ ngực trần ra, lấy hai tay kéo váy tốc cao lên quanh eo. Nàng vừa nắm váy, vừa từ từ quay mình trước gương, ưỡn cái mông đang được che đậy bằng cái quần lót satin mầu trắng ra nhìn thưởng thức. Cặp mông của nàng vẫn căng tròn như thời con gái. Nhưng cái điểm đặc biết nhất của nàng là cặp chân đùi thon dài đầy đặn tuyệt vời. Lan Anh quay mình trở lại ra đằng trước. Nàng đặt một chân lên trên cái ghế đẩu. Một tay nàng vẫn nắm váy để hở cặp đùi và miếng vải hình tam giác của đáy quần lót ra, tay kia nàng túm mái tóc dài trên đầu kéo lên cao. Cái áo không cài nút làm hở nguyên làn da trắng trên ngực, dưới bụng ra. Lâm vẫn từng mê nhất cặp chân của nàng. Nàng thích thú tự nhìn cái tướng xinh đẹp của mình trong gương một hơi, rồi trút hết đồ ra, bước vô phòng tắm mở vòi sen nước nóng.....
Nàng bước ra khỏi bồn, với tay lấy cái khăn lông lau mình. Lớp vải bông dầy cộm cọ trên đầu vú làm nàng nhớ tới cái cảm giác người đàn ông bú đôi vú nhỏ nhắn tròn trịa. Nàng rùng mình, buông tay đánh rớt cái khăn xuống sàn đá phòng tắm. Một tay nàng tự xoa bóp cặp vú, bàn tay kia nàng đặt lên trên mu.
Sau một vài giây, nàng thở nhẹ. Nàng bước ra trở lại căn phòng ngủ, mở túi đồ ra. Nàng mở nắp lọ nước hoa Eternity của CK mà nàng vẫn từng muốn thử từ trước tới giờ. Nàng xoa tí nước hoa lên ngón tay, bôi lên làn da mịn mà của nàng, bôi tí dầu thơm lên cái vùng cấm trên mình nàng. Lan Anh với lấy cái quần lót “thong panties” nhỏ bé mầu đen nàng mới mua ở Bloomingdales ra khỏi bao, kéo mặc lên người. Nàng lấy luôn cái áo đầm ngủ ngắn bằng silk mầu tím đậm ra khỏi túi, kéo lớp vải mát rượi lên trên thân mình nàng. Nàng bước xuống phòng ăn dưới lầu, mở cái TV lên coi, ngồi chờ đợi Lâm tới.
Xem tiếp phần 2
[top]
Mặt trời đã lặn, còn 1 ngày nữa mới tới weekend mà chưa chi thiên hạ đã rủ nhau đi ăn uống đông đảo sau khi tan sở. Đường phố đông nghẹt xe cộ người đi. Mấy chiếc xe taxi mầu vàng lấn đường bấm còi inh ỏi. Tôi băng qua đường với mấy thằng bạn làm cùng sở. Cái “job” của tôi bắt buộc mình phải liên tiếp đi công tác xa nhà. Riết thành gặp mặt bạn đồng nghiệp nhiều hơn gặp người yêu. Cả đám bước vô cái quán bar quen thuộc có cái tên rất ư là lãng mạn: “Paper Moon”. Trên bốn bức tường cao, ánh đèn mầu xanh đỏ tím vàng cực kỳ hấp dẫn quyễn rũ khách chơi đêm chiếu sáng trên những bức tượng thần thánh Apollo, Venus của thời La Mã. Tiếng nhạc Techno/House vang thật lớn làm không khí nhộn nhịp.
“Love is a mystery”
“And true love never dies....”
- “Hảo tửu” của mày là loại nào? - M. hỏi tôi.
- Gin and tonic.
Tôi đứng đợi cạnh quầy bar trong lúc M. loay hoay trả tiền. M. với tay vô túi áo, rút 2 điếu thuốc lá ra khỏi bao, quẹt diêm châm mồi rồi đưa cho tôi một. Nó kéo một hơi dài rồi ngả đầu ra sau, thổi luồn khói lên trần nhà.
- Cái chỗ này có làm mày nhớ tới thời còn độc thân không? - Nó quay sang hỏi tôi.
Tôi nhếch mép tính trả lời, vừa lắng tai cố nghe nó nói, vừa mải nhìn đám nam nữ trẻ trung nhẩy nhót trên sàn. Bất thình lình, một cô gái Á Đông, thân mình nhỏ nhắn xinh xẻo, quay mặt sang phía chỗ tôi và M. đang đứng. Người thiếu nữ ấy mỉm một nụ cười duyên, lấy tay hất mái tóc dài đen mượt sang một bên, rồi quay mặt đi nói chuyện tiếp với người bạn trai đang đứng bên cạnh nàng.
Tự nhiên, tôi thấy nguyên cái quán bar tối sầm lại, những động tác ồn ào chung quanh từ từ chậm lại, làm như giây phút thời gian đã đứng yên. Trái tim tôi đập mạnh, tôi chớp mắt nhắm lại nửa giây rồi mở ra trở lại. Cái cử động vô tình của người con gái xa lạ đó đã làm tôi chợt nhớ tới một thế hệ khác.....
Và tôi đang ngồi ở bàn học trong thư viện. Thay vì trời đang tối, ánh nắng nóng nực của buổi trưa đang chiếu sáng qua các cửa sổ rộng rãi của ngôi trường đại học. Không khí thật im lặng ngoài những tiếng lật trang sách sột soạt. Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12:30 trưa, sắp tới giờ có lớp.
- Anh làm gì mà trốn trong góc kẹt vậy? - Giọng nói dễ thương lớ lớ nửa Nam, nửa Bắc của người con gái vang lên thật êm dịu đằng sau lưng tôi.
- “Hi” em, ồ đâu có gì đâu. Anh sắp có exam, vô đây ôn bài lại một tí thôi đó mà.
- Ôn bài hay ngủ trưa đó? - Lan Anh vừa cười vừa đưa cánh tay nhỏ bé ra đánh nhẹ lên vai tôi - Thôi, không đùa với anh nữa đâu, em đi trước đây. Nhớ không được ngủ quên đó nha!
Nàng bỏ đi vô cái hành lang dài ở giữa mấy tủ kệ đựng sách, bước ra hướng cổng. Bất chợt nàng quay mặt lại nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực, ép cuốn tập vào mình. Khuôn mặt xinh xẻo đầy nhan sắc của nàng lúc ấy tươi rói. Nàng nhoẻn môi cười duyên, chưa bao giờ tôi được thấy một nụ cười xinh như vậy. Tôi toét miệng cười đáp lễ. Nàng đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài mịn mà sang một bên. Nàng quay gót bước đi. Tôi không còn tài nào ôn bài vở được nữa. Thân mình nhỏ nhắn, yểu điệu, hồn nhiên ấy đã in hẳn trong trí óc.....
- Mày có nghe tao nói gì không, hay đang nhìn con đào nào đó? - Cái tiếng ồm ồm của thằng M. làm tôi giật mình tỉnh mộng.
- Whaaa..t? Oh, yes.
Tôi nâng ly rượu lên môi nếm một ngụm. Hương vị chua chát và khô đắng làm tôi thấy trong lòng cay đắng. Mới vài năm trôi qua thôi mà cảm như nguyên một thế kỷ. Tôi cầm cái ống hút nhỏ bằng plastic quấy mấy cục đá lạnh vòng vòng trong ly. Tiếng nhạc bên tai lại ru tôi trở về quá khứ.....
“And you are still with me, my love.”
“When I close my eyes.”
Sau khi thi bài xong, tôi đeo cái ba lô đầy sách vở chạy từ giảng đường này sang giảng đường nọ. Tôi bỗng chợt bắt gặp Lan Anh đứng đằng trước lớp với một chàng trai VN, đô con cao ráo bảnh bao, nhìn như “tài tử HK”. Nàng có vẻ hơi e thẹn khi thấy mặt tôi. Nàng lí nhí nói vài lời giới thiệu cho tôi biết “hắn” tên là Lâm. Lâm vừa bắt tay, vừa quắc mắt chiếu tướng nhìn tôi soi mói từ đầu tới chân. Tôi đáp lời bằng vài câu xã giao chào hỏi rồi bỏ đi tới lớp.
Chiều hôm đó, khi ngồi ở bàn ăn cafeteria với thằng bạn “tam cùng” (cùng ăn, cùng ngủ, cùng copy bài), tôi lại thấy Lan Anh ở ngoài chỗ đậu xe với Lâm. Hai người đi song song bước tới một chiếc xe BMW 525i mới toanh bóng loáng. Hắn mở cửa cho nàng bước lên xe. Chiếc xe rồ máy phóng “kít” thật lẹ ra khỏi sân trường, chạy vụt đi mất.
- Ai biểu mày đi mê gái đẹp làm chi. Đồ ngu, thất tình dài dài, con ạ.
Thằng bạn C3 của tôi cười hô hố, bàn tay vỗ đùi khoái chí. Tôi cúi mặt xuống bàn, im lặng không trả lời, mặc kệ để yên cho nó nói tiếp. Qua lời nó kể, tôi được biết thêm về tên Lâm. Nó học trước tôi và Lan Anh hơn 2 khóa. Lâm đã tốt nghiệp có bằng, nghe nói hắn đi làm ở một công ty lớn nào đó. Lâm thường ghé trở lại trường, đón nàng đi chơi.
- Mày là “ma mới”, mới transfer lên trường. Mày chưa biết đâu, con nhỏ đó rất là “thơm”, thằng nào ở đây cũng mê hết, không chỉ có thằng Lâm. Mày liệu thần hồn đó, canh chừng “đàn anh” thẻo dái mày bây giờ!
“Moi” đầu hàng trước khi ra trận? No way, not this boy. Từ lúc đó trở đi, tôi mở đầu một cuộc chiến dịch du kích lâu dài. Hắn có mặt thì mình “trốn”, còn khi hắn không có đó thì mình “tấn công”. Tôi để ý đến giờ giấc lớp học của nàng. Ngoài giờ học của tôi ra, nàng đi tới đâu là tôi có đó, vừa vác cặp táp giùm cho người đẹp, vừa cho mấy tên kia thấy mặt đối thủ mới nữa chứ. Lan Anh có thêm một chàng mới theo đuổi, lại càng thấy thích. Nàng cứ làm lơ như không có “cái đuôi” lết bên cạnh.
Quen nhau trong trường hơn được hai, ba tháng, hai đứa thành thân mật gần gũi với nhau hơn. Tôi và nàng bắt đầu đi chơi riêng ban tối. Lâm cũng không còn ghé lại trường nữa. Hình như hai người đã chia tay. Nhưng tôi tuyệt đối không hề đả động gì đến chuyện tình cảm giữa nàng và Lâm.
Tới một đêm cuối tuần kia, tôi và nàng tình cờ gặp lại Lâm ở một party. Hắn mời nàng ra sàn nhảy. Nàng hơi ngượng ngập, quay mặt sang nhìn tôi hỏi ý kiến. Tôi mỉm cười “ga lăng” gật đầu. Nàng đứng dậy đi theo Lâm. Nhìn hai người quay cuồng lãng mạn trong điệu BeBop qua giọng hát ấm của Don Hồ, tôi cũng hơi thấy tức trong lòng. Tôi phải công nhận Lâm tiến bộ hơn hẳn tôi về cái chuyện nhẩy đầm, cua gái.
Sau bản nhạc Bebop là bản Rhumba. Lan Anh quay gót bước trở lại chỗ tôi đang ngồi cùng với thằng bạn và con bồ của nó. Lâm níu tay nàng lại, nói nhỏ với nàng vài câu gì đó. Hình như hắn muốn nhảy tiếp. Lan Anh tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nàng đang giằng co với hắn. Thằng bạn của tôi quay sang nhìn tôi cau có thăm dò. Tôi đứng bật dậy đi ra sàn, cơn giận ghen tuông cháy nóng bỏng trong lòng đang dâng cao tới cổ. Lâm thấy tôi đành buông tay Lan Anh ra, hắn quay mặt bỏ đi phía khác. Các cặp khác trên sàn nhìn ba đứa tụi tôi chăm chú một cách tò mò. Tôi ôm nàng trong vòng tay, bình tĩnh “thả bộ” theo điệu nhạc như không có gì xảy ra. Lan Anh vẫn im lặng, bước theo bước tôi dìu, khuôn mặt nàng đăm chiêu.
Trên con đường về nhà, hai đứa ngồi im không nói một lời. Tôi lẳng lặng lái xe, một lát sau, tôi quay sang hỏi dò :
- Em và Lâm vẫn...????
- Anh à, đừng hỏi em... nữa mà. - Tôi chưa nói xong lời nàng đã cắt ngang.
Tôi lầm lì ngồi yên, người tôi nóng như lửa. Lan Anh vòng hai tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác, nhìn thẳng ra ngoài đường. Trong bóng tối mập mờ, tôi thấy bóng nàng trên kính cửa sổ xe qua ánh đèn trắng mờ ảo của đèn đường. Nàng vội vã đưa tay lên mặt, vuốt thật lẹ một giọt lệ khỏi má...
8:00 giờ tối.
Tụi tôi đang ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ trong góc quán. Cô gái tiếp đãi viên mắt xanh tóc vàng bưng ra nguyên một khay đầy mấy cái ly “shot glass” bằng thủy tinh, nhỏ cỡ cái chén uống trà. Mỗi ly được rót đầy rượu Johnny Walker Black Label. Thằng M. đứng bật dậy, vòng tay quanh vai cô gái, nâng cao ly rượu lên chỉ về hướng tôi. Nó nhìn cô tiếp đãi viên, nói tiếp :
- Hôm nay là “his” birthday. “You” phải uống cạn một ly chúc mừng cùng với tụi này.
Cô gái cười tàng, tôi nhận thấy khuôn mặt nàng hơi đỏ bửng mắc cỡ trong bóng tối. Nàng đón cái ly từ tay thằng M., cố nói thật to lên để mọi người nghe thấy qua những tiếng la hét ồn ào trong đám đông :
- Happy birthday.
Thằng M. vẫn không tha, nó kéo tôi đứng dậy. Tôi chán nản rời ghế, quay sang nhìn cô gái bán hàng, hỏi tên nàng :
- What is your name?
- Becky. - Nàng mỉm cười trả lời.
- Here’s to Becky.
Tôi nâng ly ngửa cổ hớp một ngụm thật lẹ cạn một hơi không ngừng. Cái vị 80 độ proof của rượu scotch whisky làm cháy cổ họng. Becky đưa tay lên mặt che miệng cười khúc khích thật lớn trong khi mấy thằng bạn của tôi cụng ly :
- Cheers!!!
Trên bàn bây giờ chỉ còn lại những cái ly được úp xuống mặt bàn sau khi uống cạn. Mấy người đồng nghiệp nhỏ tuổi còn độc thân bỏ đi vòng vòng kiếm gái để tán chuyện. Chỉ còn tôi và M. ngồi lại bàn. Hai đứa bàn tán chuyện công việc sở làm, bất chợt nó hỏi đến chuyện gia đình.
- Vợ mày vẫn khỏe chứ?
- She’s fine. Mà tại sao mày lại tự nhiên hỏi vậy?
Câu hỏi của nó làm tôi cau mày. Thấy tôi bực mình, M. ngồi im dè dặt. Nó nhún vai, với tay cầm chai Moet Chandon Brut lên rót đầy hai ly champagne rồi trao cho tôi một.
- No, không có gì hết cả. Thôi, đừng quan tâm nữa, sau cuộc vui với anh em, nhớ chạy thẳng về nhà nghe chưa, kẻo nàng đang đợi đó.
Tôi biết thằng bạn C3 của tôi chỉ đùa giỡn, nhưng trong lòng tôi nghe con tim của mình bị nhói đau, như vừa mới bị một lưỡi dao tâm lý thật bén đâm thẳng vô ngực. Tôi đã đánh lừa Lan Anh sáng nay. Nàng vẫn tin rằng tôi đang ở San Francisco, và sẽ bận rộn việc làm không thể gọi phone ban đêm cho nàng được. Nhưng thật sự tôi đã về sớm hơn dự định. Tôi đã có mặt trở lại ở cái thành phố tổ ấm quen thuộc, tôi đã quyết định.....
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc trở ra, tôi đưa cái điện thoại Nokia cầm tay lên tai. Hơi men của rượu nặng đã làm tôi choáng váng tinh thần. Tôi lúng túng mãi mới bấm ra cái số. Tôi đưa tay lên trán, vuốt giọt mồ hôi đang rớt xuống khỏi mặt. Tôi đưa tay lên cổ cởi lỏng cái cà vạt, mở luôn cái nút áo ra. Cái đồng hồ đeo tay chỉ 8:30 tối. Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
Ring Ring.....
2 tiếng.... không ai trả lởi.
Ring Ring..... thêm hai tiếng nữa.
Ring.....
- Hello?
Cái giọng nửa Nam nửa Bắc của một phụ nữ vang lên từ phía bên kia làn sóng viễn thông. Người đàn bà ấy thở mạnh trên phone, hình như có vẻ đang vội vã cái gì.
Tôi cúp phone ngay lập tức, không nói một lời.
* * * * *
4 giờ chiều thứ Năm.
- Bye anh. Không gọi em tối nay được thì hẹn anh ngày mai nha.
Lan Anh cúp phone xuống. Nhìn đồng hồ, nàng nghĩ trong đầu... hừm, chắc bên San Francisco mới có 1 giờ trưa. Ngồi ở bàn văn phòng trên từng lầu 12 của căn building cao, nàng cố làm việc tiếp. Nhưng nàng vẫn suy nghĩ vẩn vơ lung tung trong đầu. Đêm nay chồng nàng lại vắng mặt, nàng đã có hẹn với tình nhân. Càng nghĩ đến càng làm Lan Anh nứng. Nàng thấy nhột nhạt ở giữa đùi, nàng ngồi yên không được, cứ thấy nhoi nhói trong lòng như đang bị kiến đốt. Đôi vớ pantyhose trên cặp chân lại càng bó sát lên làn da trắng như tuyết của nàng. Cái cảm giác ướt át của dâm thủy đang từ từ thấm đậm vô lớp vải satin mềm mại của đáy quần xì-líp làm nàng hơi khó chịu. Hai núm vú hồng đang cương cứng lên đằng sau lớp vải ren của áo nịt. Nàng đưa tay lên dưới nách, kéo cái bra điều chỉnh ngay ngắn lại cho dễ thở. Nàng luồn tay vô trong váy đầm ngắn, vuốt thẳng lại cái mảnh vải nylon mỏng của đôi vớ. Nàng hít một hơi thở dài.
Tới bây giờ nàng vẫn không biết tại sao nàng lại quay trở lại với Lâm sau khi nàng lập gia đình. Nhưng có ai mà hiểu được cái tâm lý phức tạp của nàng. Nàng là một người phụ nữ trẻ trung đầy nhan sắc, ăn sống sung sướng nhàn hạ. Rất tiếc nàng lại thấy rất cô đơn trong cuộc hôn nhân long distance vô tình cảm.
Lan Anh nhớ lại thời nàng mới cặp bồ với Lâm. Thật là đậm đà, vui vẻ, nhiệt tình. Sau khi nàng đã nhẹ dạ trao cho hắn tất cả, nàng cố tin tưởng rằng hắn là con người đàng hoàng tử tế. Ai nhè đâu hắn lại đi phát ngôn mấy chuyện tầy trời về quan hệ giữa nàng và hắn khắp cái làng sinh viên VN. Chỉ vì tình cờ mà nàng mới nghe được những điều hắn tuyên bố với mấy thằng bạn của hắn. Nàng té ngửa vì cái xấu tính khốn nạn của Lâm.
Trong cơn giận ấy, nàng đã tình cờ quen người chồng tương lai. Cái “đuôi” mới của nàng thời ấy lại rất tử tế tận tụy. Người anh hùng của nàng đã là con đường escape, một con đường thoát trời ban cho nàng.
Nhưng thật ra, nàng cũng tự biết nàng vẫn có máu dâm trong lòng. Nàng đã từng mê, và luôn mãi mãi mê say đắm đuối, cái tướng đô con đẹp trai của Lâm. Hơn nữa, người phụ nữ nào cũng không bao giờ quên được cái người đàn ông đã đoạt trinh tiết của mình. Cho nên, khi tình cờ gặp lại Lâm ở quán Starbuck Coffee, nàng đã chịu khó ngồi cạnh hắn, nghe những lời xin lỗi năn nỉ bịa đặt của hắn qua hai ly “latte”. Nàng cũng đang cần gỡ rối tơ lòng, người bạn trai cũ cũng đem lại cho nàng một tí an ủi.
Khi Lâm vuốt nhẹ lên năm ngón tay búp măng của nàng thì nàng giật bắn mình. Trái tim của nàng nhói lên vì bị mũi tên nhục dục đâm sâu vô điểm huyệt. Nàng rùng mình, nàng cảm thấy như cái chất đàn ông của Lâm đang bắn sâu vào trong người nàng...
6 giờ 30 tối.
Lan Anh vứt túi đồ nàng mới mua lên trên mặt giường. Nàng cong chân lên, đưa tay ra đằng sau cởi đôi giầy đế cao, tụt luôn đôi vớ pantyhose ra khỏi mình. Nàng với tay lên tai lột cặp bông tai ra bỏ lên mặt bàn phấn. Mười ngón tay của nàng cởi từng nút áo đằng trước ngực ra để hở cái áo nịt vú ở trong. Nàng đứng trước gương, tự nhìn mình trong cái tư thế hở hang nửa che nửa mở bên cạnh ánh đèn vàng thơ mộng trong căn phòng ngủ ấm cúng.
Lan Anh với cái lược chải lại mái tóc dài đen nhánh mượt mà. Nàng thấy rất tự kiêu căng vì cái tướng nữ phái xắc sảo nổi bật đầy khiêu gợi của nàng. Nàng lấy tay chống nạnh hai bên cái eo thon thẻo, ưỡn bộ ngực trần ra, lấy hai tay kéo váy tốc cao lên quanh eo. Nàng vừa nắm váy, vừa từ từ quay mình trước gương, ưỡn cái mông đang được che đậy bằng cái quần lót satin mầu trắng ra nhìn thưởng thức. Cặp mông của nàng vẫn căng tròn như thời con gái. Nhưng cái điểm đặc biết nhất của nàng là cặp chân đùi thon dài đầy đặn tuyệt vời. Lan Anh quay mình trở lại ra đằng trước. Nàng đặt một chân lên trên cái ghế đẩu. Một tay nàng vẫn nắm váy để hở cặp đùi và miếng vải hình tam giác của đáy quần lót ra, tay kia nàng túm mái tóc dài trên đầu kéo lên cao. Cái áo không cài nút làm hở nguyên làn da trắng trên ngực, dưới bụng ra. Lâm vẫn từng mê nhất cặp chân của nàng. Nàng thích thú tự nhìn cái tướng xinh đẹp của mình trong gương một hơi, rồi trút hết đồ ra, bước vô phòng tắm mở vòi sen nước nóng.....
Nàng bước ra khỏi bồn, với tay lấy cái khăn lông lau mình. Lớp vải bông dầy cộm cọ trên đầu vú làm nàng nhớ tới cái cảm giác người đàn ông bú đôi vú nhỏ nhắn tròn trịa. Nàng rùng mình, buông tay đánh rớt cái khăn xuống sàn đá phòng tắm. Một tay nàng tự xoa bóp cặp vú, bàn tay kia nàng đặt lên trên mu.
Sau một vài giây, nàng thở nhẹ. Nàng bước ra trở lại căn phòng ngủ, mở túi đồ ra. Nàng mở nắp lọ nước hoa Eternity của CK mà nàng vẫn từng muốn thử từ trước tới giờ. Nàng xoa tí nước hoa lên ngón tay, bôi lên làn da mịn mà của nàng, bôi tí dầu thơm lên cái vùng cấm trên mình nàng. Lan Anh với lấy cái quần lót “thong panties” nhỏ bé mầu đen nàng mới mua ở Bloomingdales ra khỏi bao, kéo mặc lên người. Nàng lấy luôn cái áo đầm ngủ ngắn bằng silk mầu tím đậm ra khỏi túi, kéo lớp vải mát rượi lên trên thân mình nàng. Nàng bước xuống phòng ăn dưới lầu, mở cái TV lên coi, ngồi chờ đợi Lâm tới.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét