Chương 1: Nga
Đó là ngày tôi không sao quên được. Nó đánh dấu niềm mơ ước rời VN của tôi đã thành sự thật. Gia đình tôi được bảo lãnh sang Mỹ, và hôm đó là ngày cuối cùng của tôi ở mảnh đất tôi đã được sinh ra, lớn lên, và biết yêu.
Sau một đêm ngao du cùng đám bạn, tôi thức dậy thì cũng đã hơn 10 giờ sáng rồi. Mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi trước đó, đột nhiên tôi không biết phải làm gì bây giờ. Xách xe đi lang thang, ngang qua Cao Đẳng Sư Phạm, tôi chợt nhớ cô bồ cũ đang làm y tá ở đó.
Nga lớn hơn tôi 2 tuổi. Nàng học chung với tôi năm lớp 9 và dĩ nhiên lúc đó nàng bắt tôi gọi bằng chị. Tôi rất thích nàng nhưng nàng thì chả ngó ngàng gì tới tôi cả vì nàng đang bận rộn với mấy tên học lớp 12. Nhưng nàng thích nói chuyện với tôi. Tôi nhớ hoài mùa hè của năm lớp 9 đó. Nàng thường ở lại trễ với tôi. Sân trường có một cây phượng vĩ to và đỏ rực hoa. Hai đứa thường leo lên cây, trò chuyện, ngắt hoa phượng ném nhau. Có lần nàng ngồi chung một chạc cây. Nàng gần tui trong gang tấc, tôi cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của nàng. Tôi thấy được bờ cong tròn trịa của vú nàng qua khe hở của chiếc áo sơ mi trắng mà nàng luôn mở một chiếc nút. Ngước nhìn nàng tôi thấy như vũ trụ ngừng xoay chuyển. Tai tôi chỉ nghe hơi thở nàng, mắt tôi chỉ nhìn thấy bờ ngực tròn trịa. Rồi chợt nghe nàng nói :
- Thôi chị đi về nhe T. - Và nàng cười tủm tỉm.
Sau đó vài tháng, tui được tin nàng đi Thanh niên xung phong. Rồi thì chẳng nhận được tin tức gì về nàng nữa. Tôi cũng quên đi người chị mà tôi thầm yêu, mải mê lao vào cuộc sống thác loạn với những người yêu ngây thơ trên giường.
Hai năm sau tôi gặp lại nàng. Nàng vẫn đẹp như ngày nào, vú nàng xem chừng còn bự hơn ngày trước. Chúng tôi mừng rỡ khi gặp lại nhau, kéo nhau đi uống café trò chuyện. Rồi đi coi xi-nê.
Trong bóng tối mờ mờ ở hàng ghế sau cùng bên góc phải, tôi hôn nàng. Môi nàng dầy, hơi trễ ra. Tôi cắn nhè nhẹ lên đôi môi gợi cảm ấy rồi môi tôi bấu chặt trên môi nàng. Tay tôi vuốt nhè nhẹ lên ngực nàng. Nàng ậm ừ gì đó trong miệng, rồi kéo tay tôi xuống. Tôi lại lần lên bóp nhẹ nhàng. Dường như lưỡi nàng đờ ra trong miệng tôi. Tôi cẩn thận mở thêm một nút áo, rồi lòn tay vào áo ngực nàng mân mê đầu vú tròn lẳn, cưng cứng. Nàng không hôn tôi nữa, vùi đầu vào vai tôi để mặc tôi muốn cắn xé nàng ra trăm mảnh. Tôi thở hổn hển, nói đứt đoạn nho nhỏ bên tai nàng :
- Nga về nhà anh nhe!...
Cuộc tình ấy kéo dài được năm tháng. Tôi quen được một cô gái khác, trẻ hơn, thân thể căng tràn nhựa sống hơn. Tôi quên mất người chị tôi tôi mơ ước khi còn là cậu bé 14 tuổi. Khi mà thân thể nàng đã thuộc về tôi, nàng chỉ là một cô gái tầm thường như bao người con gái tầm thường khác đã nằm trên giường tôi.
Thế mà trong ngày cuối cùng ở VN, tôi ngang qua nơi nàng làm việc và chợt nhớ đến chùm phượng vĩ đỏ thắm ngày nào trên sân trường.
Tôi dắt xe đi thẳng vào phòng y tá. Nàng vẫn như xưa, đôi mắt to, cặp môi mọng hơi trễ xuống, đôi vú đầy căng phồng qua lớp áo y tá. Nàng nói chuyện ríu rít mừng vui. Tôi nói chuyện với nàng, nhìn ngắm nàng và không hiểu sao hồi nhỏ tôi coi nàng như thần tượng.
Kéo nhau đi nhà tàu gần đó ăn trưa, tôi đòi về nhưng nàng bảo ở lại nghỉ trưa một chút. Nàng đóng cửa, đóng kín luôn cửa sổ.
Tôi nằm trên giường bịnh nhân, nàng xà xuống bên cạnh. Nàng kéo tay tôi đặt lên ngực nàng, rồi quay qua hôn tôi. Tôi hơi bối rối vì dù sao chúng tôi đã không còn là bồ bịch nữa, nhưng rồi tôi cũng quên đi điều đó. Nàng càng lúc càng bị kích thích, hơi thở dồn dập. Nàng cắn nhẹ lên tai tôi, giọng nói nhẹ như làn gió :
- Mình về nhà anh chơi được không?
Tôi giật mình, nhìn đồng hồ :
- Chắc không được đâu, giờ đã hơn 1 giờ, chiều nay anh có hẹn với Trinh lúc 4 giờ!
Nàng rà lưỡi vòng quanh tai tôi :
- Không sao đâu, kịp giờ mà!
Đến nước này thì tôi còn từ chối sao đặng!
Lên tới phòng tôi, nàng chẳng nói chẳng rằng, cởi phăng quần áo. Vú nàng to, hơi xệ một tí nhưng vẫn tròn trĩnh. Tôi úp mặt vào vú nàng, thấy êm ái dễ chịu. Hai tay tôi cuống quít tự cởi quần áo của mình. Rồi hai đứa nằm xuống, hai thân hình trần trụi quấn quít.
Căn phòng tôi nóng bức, những giọt mồ hôi quyện vào nhau, mùi nồng mặn làm tôi càng kích thích. Tôi ghì sát nàng trong vòng tay, buông ra rồi nhìn như thôi miên vào những dấu bấu hồng trên làn da trắng nõn của nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, tay kéo tôi lên nằm sấp trên người nàng. Nàng vốn hơi mập một tí, nằm trên nàng tôi luôn cảm thấy êm ái hơn bất cứ tấm nệm nào.
Tôi ngụp lặn nhấp nhô, óc mơ màng nhớ đến bờ ngực căng phồng của nàng ẩn hiện qua làn áo sơ mi ngày nào trên chạc cây phượng, với những chùm hoa đỏ thắm...
Sau một đêm ngao du cùng đám bạn, tôi thức dậy thì cũng đã hơn 10 giờ sáng rồi. Mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi trước đó, đột nhiên tôi không biết phải làm gì bây giờ. Xách xe đi lang thang, ngang qua Cao Đẳng Sư Phạm, tôi chợt nhớ cô bồ cũ đang làm y tá ở đó.
Nga lớn hơn tôi 2 tuổi. Nàng học chung với tôi năm lớp 9 và dĩ nhiên lúc đó nàng bắt tôi gọi bằng chị. Tôi rất thích nàng nhưng nàng thì chả ngó ngàng gì tới tôi cả vì nàng đang bận rộn với mấy tên học lớp 12. Nhưng nàng thích nói chuyện với tôi. Tôi nhớ hoài mùa hè của năm lớp 9 đó. Nàng thường ở lại trễ với tôi. Sân trường có một cây phượng vĩ to và đỏ rực hoa. Hai đứa thường leo lên cây, trò chuyện, ngắt hoa phượng ném nhau. Có lần nàng ngồi chung một chạc cây. Nàng gần tui trong gang tấc, tôi cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của nàng. Tôi thấy được bờ cong tròn trịa của vú nàng qua khe hở của chiếc áo sơ mi trắng mà nàng luôn mở một chiếc nút. Ngước nhìn nàng tôi thấy như vũ trụ ngừng xoay chuyển. Tai tôi chỉ nghe hơi thở nàng, mắt tôi chỉ nhìn thấy bờ ngực tròn trịa. Rồi chợt nghe nàng nói :
- Thôi chị đi về nhe T. - Và nàng cười tủm tỉm.
Sau đó vài tháng, tui được tin nàng đi Thanh niên xung phong. Rồi thì chẳng nhận được tin tức gì về nàng nữa. Tôi cũng quên đi người chị mà tôi thầm yêu, mải mê lao vào cuộc sống thác loạn với những người yêu ngây thơ trên giường.
Hai năm sau tôi gặp lại nàng. Nàng vẫn đẹp như ngày nào, vú nàng xem chừng còn bự hơn ngày trước. Chúng tôi mừng rỡ khi gặp lại nhau, kéo nhau đi uống café trò chuyện. Rồi đi coi xi-nê.
Trong bóng tối mờ mờ ở hàng ghế sau cùng bên góc phải, tôi hôn nàng. Môi nàng dầy, hơi trễ ra. Tôi cắn nhè nhẹ lên đôi môi gợi cảm ấy rồi môi tôi bấu chặt trên môi nàng. Tay tôi vuốt nhè nhẹ lên ngực nàng. Nàng ậm ừ gì đó trong miệng, rồi kéo tay tôi xuống. Tôi lại lần lên bóp nhẹ nhàng. Dường như lưỡi nàng đờ ra trong miệng tôi. Tôi cẩn thận mở thêm một nút áo, rồi lòn tay vào áo ngực nàng mân mê đầu vú tròn lẳn, cưng cứng. Nàng không hôn tôi nữa, vùi đầu vào vai tôi để mặc tôi muốn cắn xé nàng ra trăm mảnh. Tôi thở hổn hển, nói đứt đoạn nho nhỏ bên tai nàng :
- Nga về nhà anh nhe!...
Cuộc tình ấy kéo dài được năm tháng. Tôi quen được một cô gái khác, trẻ hơn, thân thể căng tràn nhựa sống hơn. Tôi quên mất người chị tôi tôi mơ ước khi còn là cậu bé 14 tuổi. Khi mà thân thể nàng đã thuộc về tôi, nàng chỉ là một cô gái tầm thường như bao người con gái tầm thường khác đã nằm trên giường tôi.
Thế mà trong ngày cuối cùng ở VN, tôi ngang qua nơi nàng làm việc và chợt nhớ đến chùm phượng vĩ đỏ thắm ngày nào trên sân trường.
Tôi dắt xe đi thẳng vào phòng y tá. Nàng vẫn như xưa, đôi mắt to, cặp môi mọng hơi trễ xuống, đôi vú đầy căng phồng qua lớp áo y tá. Nàng nói chuyện ríu rít mừng vui. Tôi nói chuyện với nàng, nhìn ngắm nàng và không hiểu sao hồi nhỏ tôi coi nàng như thần tượng.
Kéo nhau đi nhà tàu gần đó ăn trưa, tôi đòi về nhưng nàng bảo ở lại nghỉ trưa một chút. Nàng đóng cửa, đóng kín luôn cửa sổ.
Tôi nằm trên giường bịnh nhân, nàng xà xuống bên cạnh. Nàng kéo tay tôi đặt lên ngực nàng, rồi quay qua hôn tôi. Tôi hơi bối rối vì dù sao chúng tôi đã không còn là bồ bịch nữa, nhưng rồi tôi cũng quên đi điều đó. Nàng càng lúc càng bị kích thích, hơi thở dồn dập. Nàng cắn nhẹ lên tai tôi, giọng nói nhẹ như làn gió :
- Mình về nhà anh chơi được không?
Tôi giật mình, nhìn đồng hồ :
- Chắc không được đâu, giờ đã hơn 1 giờ, chiều nay anh có hẹn với Trinh lúc 4 giờ!
Nàng rà lưỡi vòng quanh tai tôi :
- Không sao đâu, kịp giờ mà!
Đến nước này thì tôi còn từ chối sao đặng!
Lên tới phòng tôi, nàng chẳng nói chẳng rằng, cởi phăng quần áo. Vú nàng to, hơi xệ một tí nhưng vẫn tròn trĩnh. Tôi úp mặt vào vú nàng, thấy êm ái dễ chịu. Hai tay tôi cuống quít tự cởi quần áo của mình. Rồi hai đứa nằm xuống, hai thân hình trần trụi quấn quít.
Căn phòng tôi nóng bức, những giọt mồ hôi quyện vào nhau, mùi nồng mặn làm tôi càng kích thích. Tôi ghì sát nàng trong vòng tay, buông ra rồi nhìn như thôi miên vào những dấu bấu hồng trên làn da trắng nõn của nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, tay kéo tôi lên nằm sấp trên người nàng. Nàng vốn hơi mập một tí, nằm trên nàng tôi luôn cảm thấy êm ái hơn bất cứ tấm nệm nào.
Tôi ngụp lặn nhấp nhô, óc mơ màng nhớ đến bờ ngực căng phồng của nàng ẩn hiện qua làn áo sơ mi ngày nào trên chạc cây phượng, với những chùm hoa đỏ thắm...
Chia tay với Nga, tôi vội vàng đi đến điểm hẹn với Trinh. Cũng may mà tôi đã tranh thủ thời giờ với Nga, tấn nhanh rút lẹ. Nga cũng thông cảm cho cái ngày cuối cùng của tôi ở Việt Nam nên sau khi thỏa mãn xong nàng cũng vội vàng chạy xe về Cao Đẳng Sư Phạm. Có lẽ tại lâu quá nàng không quen được với anh chàng nào có phòng riêng nên nàng mới sung sức như vậy. Tôi cũng chỉ làm ăn lấy lệ, sức lực phải để dành cho cô bồ ruột cuối cùng ở Việt Nam chứ: Trinh.
Tôi biết Trinh từ khi Trinh còn là cô bé quàng khăn đỏ trong đội Thiếu Nhi Tiền Phong. Lúc đó tôi là chi đội trưởng. Tôi vẫn nhớ một con bé con nhỏ nhắn, dưới ánh đèn đường lờ mờ trong căn hẻm nhỏ; ngước lên nhìn tôi nũng nịu: “Anh thắt lại cho em cái khăn quàng đi....” Tôi nhớ làn da trắng nõn trên chiếc cổ cao, ngẩng lên chờ đợi. Lúc đó tôi chỉ là chú bé con, hơn Trinh khoảng 4 tuổi, tâm hồn vẩn đục bởi những cuốn truyện tình cảm ướt át của Tự Lực Văn Đoàn trong tủ sách gia đình.
Khi lớn lên, gia đình nàng càng sa sút trong cái xã hội đói khổ của thập niên 80.
Sau giờ học, nàng bán tại một xe bán thuốc lá sát nhà tôi. Dĩ nhiên tôi là khách hàng quen thuộc, vì nàng cho ký sổ thoải mái. Những khi vả độ, túi hết tiền, tôi thường xách cây đàn ra hàng nàng ngồi, tôi đàn nàng hát. Chúng tôi nói chuyện thoải mái về mọi vấn đề vì tôi coi nàng như em út trong nhà. Tôi biết nàng có thằng kép rất giàu và đẹp trai. Nàng vẫn thấy tôi đi với hết em này tới em khác trong mấy năm qua. Câu chuyện vẫn luôn vui vẻ và dù mới 17 tuổi, nàng nói chuyện chả chút e dè. Có lần tôi nói :
- Lúc này em bị mụn hơi nhiều đó, ăn cái gì mát mát đi!
Nàng cười, nụ cười tinh quái :
- Em bị mụn tại lâu quá hổng có ai hun em hết á!
Tôi cười trừ. Đã bảo là em gái mà. Nàng thường hỏi tôi về những người con gái tôi quen. “Con nhỏ đó anh có... làm nó hông?” “Trời ơi, sao con đó vú nó nhỏ xíu mà anh lại quen, anh nói anh thích vú bự mà!” Đại khái là những câu hỏi con gái không nên hỏi con trai.
Có lần nàng rủ tôi đi xi-nê với nàng. Tôi đi, mắt chăm chú nhìn lên màn ảnh. Khi về, nàng bĩu môi :
- Vậy mà em nghe nói tưởng anh hùng hổ gì lắm chứ!
- Ê, em gái nói gì kỳ vậy. Anh mà làm ăn cái khỉ gì với em được chứ. Bộ anh hổng sợ em làm bể mánh sao?
Nàng cười. Tuần sau, nàng lại rủ tôi đi nữa. Lúc đó, tôi đang vả độ, chả có nhỏ nào để đi chơi, nên cũng đồng ý.
Khi ánh đèn trong rạp hát mờ dần, nàng lẳng lặng quay qua giật cặp mắt kiếng cận của tôi. Tôi đành xuôi theo ý nàng. Lần đầu tiên, hai đứa hôn nhau. Cái lưỡi lão luyện của nàng làm tôi như hụt hơi. Nó chạy sang đông, sang tây rồi thụt lại dụ lưỡi tôi sang. Nàng nút lưỡi tôi, nút mạnh bạo.
Tay tôi lần sang luồn lên cái áo thun. Tôi nói nhỏ bên tai nàng :
- Anh không thích loại áo ngực đan này đâu
- Mở móc áo đằng sau, kéo dây vai bên phải xuống qua khuỷu tay, nắm dây vai bên trái lôi tuột nó ra tay áo bên phải.
Nàng cười khúc khích bên tay tôi :
- Hi, hi, anh cởi nghề thiệt hé, chỉ tốn có mấy giây thôi.
Tôi không trả lời, bận thám thính cái vú nho nhỏ, nhưng rắn chắc vô cùng. Cái làm tôi thích thú là cái núm nhỏ xíu đang cứng lên, cạ nhè nhẹ vào những ngón tay tôi làm tôi thấy lâng lâng.
Rồi tôi dắt nàng lên căn phòng của tôi. Căn phòng nàng thường nghe nói, với ba vách tường dán đầy những hình ảnh kiều nữ trong báo Playboy. Căn phòng nhỏ là một căn gác, nóng bức với mái tôn, chỉ có một chiếc giường đã mất nệm, thay bằng một tấm thảm dầy. Một cái bàn gỗ gụ, dưới mặt kính là hình những cô gái tôi quen.
Nàng nhìn những tấm hình, nheo mắt nói :
- Em không muốn có hình em ở đây đâu...
Tôi nâng mặt nàng lên, hôn lên trán, lên mắt, lên mũi rồi lần xuống môi. Vừa hôn tôi vừa nói trong họng :
- Trễ rồi, em ơi...
- Anh đang nghĩ gì đó...
Trinh xuất hiện đằng sau tôi lúc nào tôi chẳng hay. Hôm nay nàng diện rực rỡ, áo đầm đỏ làm nổi bật làn da trắng muốt của nàng.
Tôi hỏi :
- Em muốn đi đâu, diện như vầy phải đi uống cà phê mới được!
Nàng cười, nụ cười héo hắt :
- Em muốn về phòng mình thôi.
Tôi chợt nhớ ra rằng, lần này là lần gần nhau cuối cùng.
Trinh nằm trên giường tôi, làn da trắng muốt nổi bật lên giữa suối tóc dài xõa xuống phủ kín xung quanh. Nàng nhắm mắt, tay mân mê tóc tôi. Tôi đang quỳ bên cạnh giường, hôn nàng từ trên xuống dưới. Hôn từ từ lên từng khoảng thịt da nõn nà. Hôn từ từ lên gò cao, hôn từ từ xuống vực cạn. Tay nàng vẫn mân mê tóc tôi, lâu lâu giựt nhè nhẹ khi nàng cảm thấy sung sướng. Tay tôi ve vuốt thân thể trần trụi đó, đầu óc lâng lâng, không nghĩ ngợi. Nàng thuộc loại nhỏ con, nhưng không ốm.
Tôi leo lên giường, lật nàng nằm sấp xuống. Tay mân mê đôi mông tròn trịa, đôi mông tôi vẫn nuốt nước miếng mỗi khi nhìn nàng bận quần jean bó sát. Tôi nâng mông nàng lên, rồi từ từ tiến sâu vô. Tay nàng bấu vào tấm mềm cũ, rồi từ từ thả nhẹ đầu xuống, nghiêng một bên. Mái tóc dài che nửa khuôn mặt nàng.
Làm tình với nàng tôi luôn luôn cảm thấy như mới lạ. Những phản ứng của nàng không thể nào đoán trước, khi nhẹ nhàng, khi mãnh liệt như con hổ đói mồi. Suốt hơn tám tháng ân ái với nhau, nàng rất ít khi nói yêu tôi. Tôi cũng vậy. Không biết đó là tình yêu, hay là tình xác thịt. Không ai bỏ công tìm hiểu điều đó, chỉ cần biết không thể thiếu nhau.
Cái giường cũ kêu ọp ẹp, dường như muốn gãy đổ. Nàng đòi xuống đất. Tôi nhảy xuống, trải cái mền trên nền xi măng rồi nằm xuống. Nàng cũng xuống giường, leo lên người tôi ngồi.
Ánh mặt trời gay gắt buổi xế chiều soi qua khung cửa sổ làm suối tóc nàng óng ánh. Nàng nhắm mắt, đầu ngẩng lên, chiếc cổ dài vươn lên, lâu lâu chuyển động khi nàng nuốt nước miếng. Tôi nhớ đến cái cổ ngày nào vươn lên chờ tôi quàng chiếc khăn đỏ. Khác chăng là lúc đó tôi nhìn xuống, giờ tôi lại nhìn lên, thấy sao mà chiếc cổ dài khiêu gợi quá. Nàng vẫn nhấp nhô trên tôi, hai tay nàng đặt lên bộ ngực lép kẹp vì thiếu ăn của tôi.
Tôi chợt thấy trên khóe mắt nàng một giọt lệ lăn dài xuống. Rồi một giọt nữa... Nước mắt càng rơi, nàng càng nhấp nhô nhanh hơn. Chừng khi tôi căng người trong cảm giác nửa thích thú, nửa bi thương, hự lên một tiếng, nàng từ từ hạ đầu xuống, ép sát ngực nàng lên tôi rồi ôm đầu tôi khóc nức nở...
Tôi biết Trinh từ khi Trinh còn là cô bé quàng khăn đỏ trong đội Thiếu Nhi Tiền Phong. Lúc đó tôi là chi đội trưởng. Tôi vẫn nhớ một con bé con nhỏ nhắn, dưới ánh đèn đường lờ mờ trong căn hẻm nhỏ; ngước lên nhìn tôi nũng nịu: “Anh thắt lại cho em cái khăn quàng đi....” Tôi nhớ làn da trắng nõn trên chiếc cổ cao, ngẩng lên chờ đợi. Lúc đó tôi chỉ là chú bé con, hơn Trinh khoảng 4 tuổi, tâm hồn vẩn đục bởi những cuốn truyện tình cảm ướt át của Tự Lực Văn Đoàn trong tủ sách gia đình.
Khi lớn lên, gia đình nàng càng sa sút trong cái xã hội đói khổ của thập niên 80.
Sau giờ học, nàng bán tại một xe bán thuốc lá sát nhà tôi. Dĩ nhiên tôi là khách hàng quen thuộc, vì nàng cho ký sổ thoải mái. Những khi vả độ, túi hết tiền, tôi thường xách cây đàn ra hàng nàng ngồi, tôi đàn nàng hát. Chúng tôi nói chuyện thoải mái về mọi vấn đề vì tôi coi nàng như em út trong nhà. Tôi biết nàng có thằng kép rất giàu và đẹp trai. Nàng vẫn thấy tôi đi với hết em này tới em khác trong mấy năm qua. Câu chuyện vẫn luôn vui vẻ và dù mới 17 tuổi, nàng nói chuyện chả chút e dè. Có lần tôi nói :
- Lúc này em bị mụn hơi nhiều đó, ăn cái gì mát mát đi!
Nàng cười, nụ cười tinh quái :
- Em bị mụn tại lâu quá hổng có ai hun em hết á!
Tôi cười trừ. Đã bảo là em gái mà. Nàng thường hỏi tôi về những người con gái tôi quen. “Con nhỏ đó anh có... làm nó hông?” “Trời ơi, sao con đó vú nó nhỏ xíu mà anh lại quen, anh nói anh thích vú bự mà!” Đại khái là những câu hỏi con gái không nên hỏi con trai.
Có lần nàng rủ tôi đi xi-nê với nàng. Tôi đi, mắt chăm chú nhìn lên màn ảnh. Khi về, nàng bĩu môi :
- Vậy mà em nghe nói tưởng anh hùng hổ gì lắm chứ!
- Ê, em gái nói gì kỳ vậy. Anh mà làm ăn cái khỉ gì với em được chứ. Bộ anh hổng sợ em làm bể mánh sao?
Nàng cười. Tuần sau, nàng lại rủ tôi đi nữa. Lúc đó, tôi đang vả độ, chả có nhỏ nào để đi chơi, nên cũng đồng ý.
Khi ánh đèn trong rạp hát mờ dần, nàng lẳng lặng quay qua giật cặp mắt kiếng cận của tôi. Tôi đành xuôi theo ý nàng. Lần đầu tiên, hai đứa hôn nhau. Cái lưỡi lão luyện của nàng làm tôi như hụt hơi. Nó chạy sang đông, sang tây rồi thụt lại dụ lưỡi tôi sang. Nàng nút lưỡi tôi, nút mạnh bạo.
Tay tôi lần sang luồn lên cái áo thun. Tôi nói nhỏ bên tai nàng :
- Anh không thích loại áo ngực đan này đâu
- Mở móc áo đằng sau, kéo dây vai bên phải xuống qua khuỷu tay, nắm dây vai bên trái lôi tuột nó ra tay áo bên phải.
Nàng cười khúc khích bên tay tôi :
- Hi, hi, anh cởi nghề thiệt hé, chỉ tốn có mấy giây thôi.
Tôi không trả lời, bận thám thính cái vú nho nhỏ, nhưng rắn chắc vô cùng. Cái làm tôi thích thú là cái núm nhỏ xíu đang cứng lên, cạ nhè nhẹ vào những ngón tay tôi làm tôi thấy lâng lâng.
Rồi tôi dắt nàng lên căn phòng của tôi. Căn phòng nàng thường nghe nói, với ba vách tường dán đầy những hình ảnh kiều nữ trong báo Playboy. Căn phòng nhỏ là một căn gác, nóng bức với mái tôn, chỉ có một chiếc giường đã mất nệm, thay bằng một tấm thảm dầy. Một cái bàn gỗ gụ, dưới mặt kính là hình những cô gái tôi quen.
Nàng nhìn những tấm hình, nheo mắt nói :
- Em không muốn có hình em ở đây đâu...
Tôi nâng mặt nàng lên, hôn lên trán, lên mắt, lên mũi rồi lần xuống môi. Vừa hôn tôi vừa nói trong họng :
- Trễ rồi, em ơi...
- Anh đang nghĩ gì đó...
Trinh xuất hiện đằng sau tôi lúc nào tôi chẳng hay. Hôm nay nàng diện rực rỡ, áo đầm đỏ làm nổi bật làn da trắng muốt của nàng.
Tôi hỏi :
- Em muốn đi đâu, diện như vầy phải đi uống cà phê mới được!
Nàng cười, nụ cười héo hắt :
- Em muốn về phòng mình thôi.
Tôi chợt nhớ ra rằng, lần này là lần gần nhau cuối cùng.
Trinh nằm trên giường tôi, làn da trắng muốt nổi bật lên giữa suối tóc dài xõa xuống phủ kín xung quanh. Nàng nhắm mắt, tay mân mê tóc tôi. Tôi đang quỳ bên cạnh giường, hôn nàng từ trên xuống dưới. Hôn từ từ lên từng khoảng thịt da nõn nà. Hôn từ từ lên gò cao, hôn từ từ xuống vực cạn. Tay nàng vẫn mân mê tóc tôi, lâu lâu giựt nhè nhẹ khi nàng cảm thấy sung sướng. Tay tôi ve vuốt thân thể trần trụi đó, đầu óc lâng lâng, không nghĩ ngợi. Nàng thuộc loại nhỏ con, nhưng không ốm.
Tôi leo lên giường, lật nàng nằm sấp xuống. Tay mân mê đôi mông tròn trịa, đôi mông tôi vẫn nuốt nước miếng mỗi khi nhìn nàng bận quần jean bó sát. Tôi nâng mông nàng lên, rồi từ từ tiến sâu vô. Tay nàng bấu vào tấm mềm cũ, rồi từ từ thả nhẹ đầu xuống, nghiêng một bên. Mái tóc dài che nửa khuôn mặt nàng.
Làm tình với nàng tôi luôn luôn cảm thấy như mới lạ. Những phản ứng của nàng không thể nào đoán trước, khi nhẹ nhàng, khi mãnh liệt như con hổ đói mồi. Suốt hơn tám tháng ân ái với nhau, nàng rất ít khi nói yêu tôi. Tôi cũng vậy. Không biết đó là tình yêu, hay là tình xác thịt. Không ai bỏ công tìm hiểu điều đó, chỉ cần biết không thể thiếu nhau.
Cái giường cũ kêu ọp ẹp, dường như muốn gãy đổ. Nàng đòi xuống đất. Tôi nhảy xuống, trải cái mền trên nền xi măng rồi nằm xuống. Nàng cũng xuống giường, leo lên người tôi ngồi.
Ánh mặt trời gay gắt buổi xế chiều soi qua khung cửa sổ làm suối tóc nàng óng ánh. Nàng nhắm mắt, đầu ngẩng lên, chiếc cổ dài vươn lên, lâu lâu chuyển động khi nàng nuốt nước miếng. Tôi nhớ đến cái cổ ngày nào vươn lên chờ tôi quàng chiếc khăn đỏ. Khác chăng là lúc đó tôi nhìn xuống, giờ tôi lại nhìn lên, thấy sao mà chiếc cổ dài khiêu gợi quá. Nàng vẫn nhấp nhô trên tôi, hai tay nàng đặt lên bộ ngực lép kẹp vì thiếu ăn của tôi.
Tôi chợt thấy trên khóe mắt nàng một giọt lệ lăn dài xuống. Rồi một giọt nữa... Nước mắt càng rơi, nàng càng nhấp nhô nhanh hơn. Chừng khi tôi căng người trong cảm giác nửa thích thú, nửa bi thương, hự lên một tiếng, nàng từ từ hạ đầu xuống, ép sát ngực nàng lên tôi rồi ôm đầu tôi khóc nức nở...
Đưa Trinh về thì trời đã tối mò. Đi ăn nhậu với đám bạn thân buổi cuối, về tới nhà đã hơn 11 giờ khuya. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Thủy đã chờ tôi từ hồi nào. Ngạc nhiên vì Thủy không phải là bồ tôi.
Thủy là cô bé hàng xóm, chơi với nhau từ hồi năm sáu tuổi gì đó. Tôi vẫn bị đám con trai trong xóm gọi là “T. dê” vì tui dám phá lệ chơi với đám con gái trong xóm. Tôi vẫn thường đóng vai vợ chồng với Thủy, vì cô bé là người xinh nhất trong đám con gái đó.
Rồi thời gian trôi qua, tôi lớn lên, không chơi trò con nít. Nàng cũng lớn lên, bỗng dưng trở nên nặng nề hơn. Dĩ nhiên tôi muốn nói là nàng phát tướng, mập ú nú ù nu. Nhưng cũng có thể hiểu rằng nàng nặng nề hơn vì cặp vú vĩ đại có một không hai. Tôi thì bồ bịch tá lả, nàng thì vẫn cô đơn. Tôi vẫn nhớ tình xưa, lâu lâu khi mà túi hết tiền, tình trống trơn, tôi lại rủ nàng đi ăn, đi coi xi-nê. Dĩ nhiên là nàng trả tiền hết, vì nàng thuộc loại con nhà giàu. Chưa bao giờ nàng thắc mắc gì về những cô bạn gái của tôi hết. Nàng vẫn vui vẻ đi chơi với tôi khi tôi cần đến, suốt mấy năm trường. Tôi chỉ dẫn nàng đi đến rạp xi-nê gần nhà vì sợ bạn bè bắt gặp tôi đi chơi với một em mập ú. Nhưng thưa bạn, xin đừng chê các cô như vậy. Khi ngứa tay, tôi vẫn thường thò tay mân mê cái vú bự, mũm mĩm và thấy thật đã. Tôi vẫn có cái tật là khi mới quen với em nào, giai đoạn đầu mò mẫm vú em, lúc nào cũng thấy vú mấy em lớn hết. Càng rờ rẫm, sao lại thấy nó nhỏ hồi nào không hay. “Nhỏ” vì tôi đã rõ ràng mọi góc cạnh, bóp như thế nào thì nó đầy tay, hay bóp như thế nào thì nó mất phê. Nhưng với cái vú vĩ đại của Thủy, tôi không tài nào khám phá được mọi ngóc nghách. Cũng có thể vì lâu lắm, có khi cả năm tôi mới đi chơi với Thủy một lần, nên tôi không có thì giờ để mà khai phá. Vả lại, tôi chẳng bao giờ dắt Thủy về phòng mình.
Tôi càng ngạc nhiên hơn khi Thủy nói Thủy đã xin phép mẹ Thủy ngủ lại nhà tôi đêm nay với chị tôi. Mọi người tán dóc, mệt mỏi rồi đi ngủ. Trong căn phòng rộng, có tất cả 3 cặp: chị tôi và tên bồ, bạn tôi và cô bồ, tôi và Thủy. Mỗi người chia nhau một góc rồi tắt đèn.
Căn phòng không có cửa sổ, tối đen, giơ bàn tay lên không thấy cả ngón tay. Tôi ôm Thủy, vòng tay dù dài đến đâu cũng không hết nổi thân hình mũm mĩm của nàng.
Tôi hôn Thủy, lần đầu tiên sau bao năm chỉ biết rờ rẫm người nàng. Tay tôi lần xuống vú nàng, nhẹ nhàng tháo khuyu gài áo ngực nàng rồi lấy ra. Nàng bận áo ngực rất đặc biệt, toàn những cọng thép cứng để nâng ngực, nên nếu không tháo thì rất vướng víu khó chịu. Đi xi-nê với nàng không tháo hẳn ra được, lần này tháo ra xong, tay tôi tung hoành ngang dọc. Với hai bàn tay, tôi cũng chỉ mới nắm trọn được một vú của nàng. Nàng thích thú hay nhột gì đó, cứ cười rinh rích trong miệng.
Tôi mò mẫm đủ chỗ, đến khi thấy nàng ướt nhẹp ngón tay tôi nhẹ nhàng kéo quần nàng xuống. Nàng chận tay lại, tôi lại kéo xuống nhưng nàng nhất quyết không cho. Đành vậy, ngày mai tôi đi mất rồi, nàng sợ tôi sẽ để lại cho nàng một bụng bầu thì chết. Rồi đêm qua đi, tôi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, ba người con gái đó đã tiễn tôi ra phi trường Tân Sơn Nhất. Tôi chỉ hôn Trinh từ giã. Bước lên cầu thang dẫn lên máy bay, tôi ngó lại mảnh đất yêu quý. Giã biệt Saigon, giã từ tuổi trẻ thác loạn...
Ca Ngô Thủy là cô bé hàng xóm, chơi với nhau từ hồi năm sáu tuổi gì đó. Tôi vẫn bị đám con trai trong xóm gọi là “T. dê” vì tui dám phá lệ chơi với đám con gái trong xóm. Tôi vẫn thường đóng vai vợ chồng với Thủy, vì cô bé là người xinh nhất trong đám con gái đó.
Rồi thời gian trôi qua, tôi lớn lên, không chơi trò con nít. Nàng cũng lớn lên, bỗng dưng trở nên nặng nề hơn. Dĩ nhiên tôi muốn nói là nàng phát tướng, mập ú nú ù nu. Nhưng cũng có thể hiểu rằng nàng nặng nề hơn vì cặp vú vĩ đại có một không hai. Tôi thì bồ bịch tá lả, nàng thì vẫn cô đơn. Tôi vẫn nhớ tình xưa, lâu lâu khi mà túi hết tiền, tình trống trơn, tôi lại rủ nàng đi ăn, đi coi xi-nê. Dĩ nhiên là nàng trả tiền hết, vì nàng thuộc loại con nhà giàu. Chưa bao giờ nàng thắc mắc gì về những cô bạn gái của tôi hết. Nàng vẫn vui vẻ đi chơi với tôi khi tôi cần đến, suốt mấy năm trường. Tôi chỉ dẫn nàng đi đến rạp xi-nê gần nhà vì sợ bạn bè bắt gặp tôi đi chơi với một em mập ú. Nhưng thưa bạn, xin đừng chê các cô như vậy. Khi ngứa tay, tôi vẫn thường thò tay mân mê cái vú bự, mũm mĩm và thấy thật đã. Tôi vẫn có cái tật là khi mới quen với em nào, giai đoạn đầu mò mẫm vú em, lúc nào cũng thấy vú mấy em lớn hết. Càng rờ rẫm, sao lại thấy nó nhỏ hồi nào không hay. “Nhỏ” vì tôi đã rõ ràng mọi góc cạnh, bóp như thế nào thì nó đầy tay, hay bóp như thế nào thì nó mất phê. Nhưng với cái vú vĩ đại của Thủy, tôi không tài nào khám phá được mọi ngóc nghách. Cũng có thể vì lâu lắm, có khi cả năm tôi mới đi chơi với Thủy một lần, nên tôi không có thì giờ để mà khai phá. Vả lại, tôi chẳng bao giờ dắt Thủy về phòng mình.
Tôi càng ngạc nhiên hơn khi Thủy nói Thủy đã xin phép mẹ Thủy ngủ lại nhà tôi đêm nay với chị tôi. Mọi người tán dóc, mệt mỏi rồi đi ngủ. Trong căn phòng rộng, có tất cả 3 cặp: chị tôi và tên bồ, bạn tôi và cô bồ, tôi và Thủy. Mỗi người chia nhau một góc rồi tắt đèn.
Căn phòng không có cửa sổ, tối đen, giơ bàn tay lên không thấy cả ngón tay. Tôi ôm Thủy, vòng tay dù dài đến đâu cũng không hết nổi thân hình mũm mĩm của nàng.
Tôi hôn Thủy, lần đầu tiên sau bao năm chỉ biết rờ rẫm người nàng. Tay tôi lần xuống vú nàng, nhẹ nhàng tháo khuyu gài áo ngực nàng rồi lấy ra. Nàng bận áo ngực rất đặc biệt, toàn những cọng thép cứng để nâng ngực, nên nếu không tháo thì rất vướng víu khó chịu. Đi xi-nê với nàng không tháo hẳn ra được, lần này tháo ra xong, tay tôi tung hoành ngang dọc. Với hai bàn tay, tôi cũng chỉ mới nắm trọn được một vú của nàng. Nàng thích thú hay nhột gì đó, cứ cười rinh rích trong miệng.
Tôi mò mẫm đủ chỗ, đến khi thấy nàng ướt nhẹp ngón tay tôi nhẹ nhàng kéo quần nàng xuống. Nàng chận tay lại, tôi lại kéo xuống nhưng nàng nhất quyết không cho. Đành vậy, ngày mai tôi đi mất rồi, nàng sợ tôi sẽ để lại cho nàng một bụng bầu thì chết. Rồi đêm qua đi, tôi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, ba người con gái đó đã tiễn tôi ra phi trường Tân Sơn Nhất. Tôi chỉ hôn Trinh từ giã. Bước lên cầu thang dẫn lên máy bay, tôi ngó lại mảnh đất yêu quý. Giã biệt Saigon, giã từ tuổi trẻ thác loạn...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét