Tuổi mới lớn
Năm 1979, tôi theo gia đình đi vượt biên. Ra tới Vũng Tàu chưa kịp xuống ghe thì đã bị người trong nhóm phản phúc báo công an nên nguyên cả nhóm bị bắt ở tù. Lúc đó tôi chỉ là thằng bé 13 tuổi nên công an giam tôi và anh chị em của tôi chung vào trong tù của phụ nữ, vì tù đàn ông phải đi lao công mỗi ngày. Trong tù, ngoài tôi và thằng em ra không còn người con trai nào cả. Vì hai anh em tôi còn quá nhỏ cho nên các bà tù nhân rất tự nhiên trước mắt của chúng tôi. Cứ mỗi sáng thì công an cho các bà đi tắm, hai anh em chúng tôi cũng được đi theo. Tới nơi thì các bà cứ tự nhiên trần truồng tắm táp không coi sự hiện diện của chúng tôi vào đâu cả. Vì còn quá nhỏ, sự trần truồng của các bà cũng không làm tôi chú ý lắm ngoài sự ngạc nhiên là, không ngờ đàn bà lại có nguyên một chùm lông đen kịt ở phía dưới. Khi ở trong tù, các bà cũng không ngại gì thay đồ trước mặt của chúng tôi. Trong tù có đủ mọi thành phần, vượt biên, trộm cắp, buôn lậu, giết người và tù chính trị. Lúc đó tôi cũng không hiểu tù chính trị là gì, chỉ biết rằng người bị gán tội tù chính trị là một cô gái rất là đẹp, tên là Nga. Cô ta khoảng hai mươi mấy tuổi, có một mái tóc dài đen nhánh, và một thân hình đều đạn cân đối. Mắt cô rất là to, khuôn mặt bầu bầu, miệng chúm chím trông rất là yêu kiều. So với những người khác trong phòng, cô là người cao nhất và cũng là đẹp nhất trong mắt tôi. Ðối với một thằng con nít như tôi thì thật không biết tình yêu là gì. Nhưng cô ta là người đầu tiên đã làm cho con tim tôi xúc động. Tôi còn nhớ rõ giây phút đó lắm. đó là một buổi sáng bắt đầu của một ngày tù nhàn rỗi như mọi ngày, thì cả phòng đều hoảng hốt vì tiếng bà trưởng phòng la lớn :
- Ối cán bộ ơi, phòng 33 có người bị ngất xỉu...
Tiếng bà trưởng phòng chưa kịp dứt thì trong phòng tắm đã có một người chạy vội đến bên bà tù bị xỉu. Cô ta lanh lẹ làm hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân. Tới lúc cô ta cúi xuống làm hô hấp nhân tạo, thì tôi và mọi người mới định thần được để biết chuyện gì đang xảy ra. Ðó là cô gái mang tội danh tù chính trị đang tiếp cứu người tù bị xỉu. Lúc nhìn thấy cô gái cứu cấp, trái tim tôi đập hụt vài nhịp vì những gì mà tôi đang được chiêm ngưỡng. Vì quá vội vàng, cô gái chạy từ trong phòng tắm ra chỉ có độc mỗi một chiếc quần xì-líp mỏng mảnh trên người. Nhìn thấy cô gái cúi người xuống, đôi mông tròn trịa được dịp phơi bày, đôi vú đầy đặn lung lay theo nhịp chuyển động của cô ta, tôi đã biến người từ một thằng con nít sang một thằng bé đang được phát triển để trở thành đàn ông. Lần đầu tiên tôi mới phát hiện được rằng con cu mình lại có thể cương dài lên và cứng ngắc. Cô gái thành thạo làm cứu cấp một cách mau mắn. Ðến khi cán bộ xuống tới phòng của chúng tôi thì người bị xỉu cũng đã tỉnh dậy, cô gái cũng trở lại phòng tắm ăn mặc đàng hoàng. Từ hôm đó, đôi mắt tôi không lúc nào rời khỏi được người cô gái cả. Không biết là yêu hay là đam mê, tôi chú ý từng cử động một của cô ta, những cái nhíu mày, nụ cười mỉm làm tôi say mê nhìn mãi không chán. Vì chú ý đến cô, tôi thấy được rằng, cô ta không giống như những tù nhân khác trong phòng. Không bao giờ tôi thấy cô ta đi tắm chung với mọi người cả, cô cũng không bao giờ thay đồ trước mắt ai cả. Tính tình kín đáo, nhưng cô được mọi người trong phòng kính nể vì cách nói chuyện ôn hòa và tốt bụng. Cô gái càng kín đáo, thì làm cho tôi càng ngày càng khao khát được biết thêm thật nhiều về cô. Những lúc mọi người đã ngủ thì tôi thức dậy nhìn sang mùng cô gái. Nhờ vậy, tôi được biết rằng cô ta thường hay tắm khuya, chỉ khi mọi người đã đi ngủ. Sau những đêm từ trong mùng mình nhìn cô đi tắm, tôi không dằn được những khao khát đang bùng nổ trong lòng của mình. Một hôm, tôi đánh bạo len lén đi theo vào trong phòng tắm sau khi đã nghe đuợc tiếng dội nước của cô. Vào tới nơi thì chỉ thấy tối om. Ở bên kia cô Nga cũng biết được có người đang vào. Tiếng dội nước dừng lại. Cô Nga hỏi :
- Ai đó.
Tôi trả lời run run :
- Em là Hùng đây cô. Em muốn đi tiểu một chút.
Cô gái ngạc nhiên :
- Hùng đấy à. Tối rồi mà em còn đi tiểu ư. Em không sợ ma hở.
Thấy cô không ngại, tôi đánh bạo trả lời :
- Có cô đây em đâu có sợ.
Một tiếng cười nhẹ vang lên.
- Thế ra cô là thần hộ mạng của em đấy hả?
Ðái xong, vì không còn cớ gì để ở lại lâu hơn, và tôi cũng đã hết nước tiểu rồi, nên tôi đành đi ra. Tuy nhiên, tôi cũng lẳng lặng đợi cô tắm xong, vào mùng, rồi tôi mới vào giấc ngủ. Thế là mỗi tối tôi cứ giả bộ đi tiểu, tiểu xong rồi kiếm cớ hỏi chuyện cô. cô Nga cũng không ngại tôi nữa. Thấy tôi vào, cô ta không ngừng tắm nữa mà vui vẻ tiếp chuyện với tôi. Thế là tôi cứ tối tối thích thú với cảm giác, cô trần truồng bên kia xối nước. Còn tôi bên này vọc cu vì nhưng cảm giác được gần gũi với thân thể trần truồng của cô. Những cảm nghĩ như thế làm cặc tôi cương cứng lên. Ban ngày, tôi và cô càng ngày càng thân hơn thêm. Tôi thân mật gọi cô là cô Nga, còn cô gọi tôi là cu Hùng. Chúng tôi thường tìm đến nhau để nói chuyện. Có lẽ cô cũng biết được rằng tôi đang say mê cô lắm, vì cô cũng thường hay nhìn tôi rồi cười cười. Những lúc gần gũi bên cô, được hưởi mùi đàn bà của cô, hay là những đụng chạm thân thiết mặc dù đã qua một lớp vải cũng làm cu tôi cương cứng lên được. Những lúc đó thì mặt tôi đỏ ké vì mắc cở, còn cô thì giả vờ không thấy. Vào thời gian này thì tôi đã bắt đầu vào tuổi dậy thì rồi. Nhất là ở vào một môi trường toàn là đàn bà, mà những người đàn bà này lại không ngại ngùng cởi đồ trước mặt tôi làm cho tôi càng ngày càng khó kiểm soát được sự nứng lên liên tục của tôi. Chuyện không tránh được cũng phải đến, một hôm tắm chung với các bà, tôi đã không kiểm soát được sự cương cứng của mình. Khi các bà thấy được con cu nứng của tôi, cười ầm lên chế nhạo tôi, rồi đuổi tôi về phòng. Về tới phòng, thì chỉ có cô Nga một mình trong phòng. Thấy tôi về sớm, cô ngạc nhiên hỏi :
- Hở, sao cu Hùng bữa nay về sớm thế?
Mặt sượng sùng vì mắt cở nhưng biết rằng cũng không giấu được khi các bà về tới phòng, tôi ấp úng.
- Em... em.... không biết... tại sao... cu em... bây giờ... hay... cứng... lên quá...
Nghe tôi nói, cô bật cười. Thấy khuôn mặt đỏ kè của tôi, cô giơ tay lên bụm miệng lại vì sợ tôi càng thêm mắc cở. Có vẻ thông cảm, cô khuyên tôi :
- Ðó là chuyện thường thôi em ạ, con trai ai cũng trải qua trường hợp này cả.
Thấy cô thông cảm, tôi liền hỏi cô cái thắc mắc đã nằm trong tâm tôi khá lâu :
- Nhưng mà tại sao nó lại cứng lên như thế hả cô... nhất là khi... em thấy cô.... rồi thương cô...
Thoáng đỏ mặt vì lời thổ lộ tâm tình bất ngờ của tôi, cô gạt ngang.
- ... Em còn nhỏ làm sao biết thương được...
Không hiểu vì sao còn nhỏ mà không thương được, nhưng tôi ráng giải thích cho cô hiểu về tình cảm của mình.
- Nhưng mà em thương cô thật đấy, nhất là hôm em được thấy cô ở trần làm cấp cứu, không biết sao em lại cảm thấy cô đẹp quá.... cu em cũng hay cứng lên từ hôm đó đấy.
Mở to mắt ra vì những lời thố lộ của tôi, cô ấp úng :
- .... Em... em.... thiệt không...
Lúc đó, tôi không biết mình có làm gì sai không vì vẻ mặt lúng túng của cô, tôi lâng lâng nước mắt, thút thít :
- .... Thiệt mà cô... bây giờ nó cũng cứng lên rồi nè.... híc... híc...
Thấy tôi khóc, cô mới biết được rằng tôi còn quá nhỏ để hiểu nhưng thay đổi trong cơ thể của mình, cô ôm tôi vào lòng vỗ về :
- .... Ấy... ấy... em đừng khóc... để cô bắt đền cho...
Vừa nói cô vừa thò tay vào quần nắm lấy cu tôi. Ðầu dựa vào ngực cô, cảm giác được đôi vú mềm mại của cô, mùi đàn bà của cô tràn đầy phổi tôi, cu tôi càng cương cứng như muốn nổ tung ra. Bàn tay vuốt ve của cô đã đưa tôi tới cảm giác lạ mà tôi chưa bao giờ cảm giác được. Thế là một cảm giác bùng nổ từ dưới đưa lên, rồi cu tôi co giật liên hồi. Bàn tay của cô liền bóp chặt lại để kềm hãm. Hoảng sợ vì không biết chuyện gì đã xảy ra nhứt là không biết tại sao cu tôi lại ở vào tình trạng như thế, tôi mếu máo hỏi cô :
- .... Em... em bị gì thế cô...
Mỉm cười khoan dung, vỗ về đứa bé trong tôi, cô nói :
- Không sao cả em ạ, em gần sắp trở thành người lớn rồi đấy!
Nghe lời cô an ủi, tôi hỏi lại cho chắc ăn :
- Em không sao hả cô...
Trấn an tôi, cô nói :
- Ừa, em không sao cả. Khi em lớn lên thì em làm được như vậy đấy. Thế em có thích cảm giác như thế không?
Một cách ngây thơ, tôi trả lời :
- Em cũng không biết nữa. Nhưng mà cảm giác lạ lắm...
Thấy tôi không còn sợ hãi nữa, cô dặn tôi thêm :
- Chuyện này em đừng nói cho ai biết nhé. Nhưng nếu em sợ nó cứng mãi như thế thì mỗi lần em thấy nó cứng lên, em hãy ráng nín thở thật là lâu, càng lâu làng tốt nhé...
Từ đó, chúng tôi càng ngày càng thân nhau thêm. Cô giải thích cho tôi biết thế nào là tình dục và sự ham muốn giữa đàn ông và đàn bà. Nhờ những lời giải thích của cô, tôi không còn mắc cở về sự nứng liên tục của mình nữa. Cô cũng không còn tránh né sự đam mê của tôi thể hiện bằng con cu nứng của tôi nữa. Những lúc thấy tôi nứng, cô chỉ véo nhẹ bắp vế tôi, cười mỉm rồi bảo tôi nín thở theo lời dặn của cô.
Nhưng ngày vui cũng không kéo dài được lâu. Sau những lần thẩm vấn kéo dài lê thê của cán bộ, khuôn mặt cô càng lúc càng đăm chiêu hơn. Vào một buổi tối, khi thấy cô vào phòng tắm, tôi cũng theo vào luôn. Nhưng thay vì nghe tiếng xối nước, tôi lại nghe tiếng khóc thút thít của cô. Hoảng hồn, trong bóng tối, tôi chạy lại bên cạnh, quơ tay kiếm cô. Tay chưa đụng được gì thì một bàn tay đã chụp lấy miệng tôi, cảm giác được một thân thể trần truồng, mát lạnh nước đang trùm lấy tôi. Giọng cô thầm thì bên tai :
- Cu Hùng đừng làm ồn nhé. Cô Nga đây.
An lòng tôi hỏi :
- Sao em nghe tiếng khóc vậy cô.
Giọng cô nức nở :
- Cô không xong rồi em ơi. Cô có thể bị xử bắn quá.
Lạnh người vì nghe những lời mà tôi không thể nào chấp nhận nổi. Tôi hỏi cô :
- Sao lại bắn hả cô? Cô đã làm gì vậy?
Không biết trả lời sao với câu hỏi của tôi, cô gạt ngang :
- Em không thể nào hiểu được đâu. Nhưng mà chắc cô phải chết quá!
Với đầu óc non nớt, tôi lý luận :
- Sao cô không trốn đi. Nếu không cũng chết thôi mà.
Như có một sự ngạc nhiên, cô lập lại :
- Trốn!!!
Trầm ngâm một lúc lâu rồi giọng cô mừng rỡ thầm thì :
- Em có thể giúp cô được không?
Hãnh diện vì được cô coi trọng, tôi ngang nhiên trả lời :
- Ðược chứ cô, cô sai gì, em làm chuyện đó liền.
Mừng rỡ cô ôm chặt tôi vào lòng. Thân thể trần truồng của cô áp sát vào người của tôi. Lúc này trên người tôi chỉ có độc một chiếc quần đùi mỏng dính. Làn da mát lạnh và cặp ngực đầy đặn của cô áp vào mặt tôi, làm cu tôi cương cứng lên chọc ngay vào bắp vế của cô. Thấy tôi nhạy cảm, cô cười khúc khích, thì thầm bên tai tôi :
- Ðồ quỷ, giờ này mà còn nứng lên được ư. Bây giờ cô ra ngoài nhé. Khi nghe cô tằng hắng thì em giả bộ té rồi la thật lớn lên nhé. Này, nhớ nhịn thở cho thật lâu nhé..
Nói xong thì cô cũng lanh lẹ đứng dậy, ra khỏi phòng tắm. Ở lại một mình trong phòng tắm, tôi theo lời cô, hít hơi, rồi ngậm miệng lại nín thở. Tâm trí cố gắng điều khiển hơi thở của mình nên cu tôi cũng từ từ dịu xuống. Vì lo theo dõi hơi thở, tôi lại không để ý đến tiếng tằng hắng của cô ở ngoài. Ðến khi cô ho lớn một tiếng, thì tôi mới sực nhớ đến lời dặn của cô mà hoảng hồn tôi đập người xuống sàn nhà liền. Vì hấp tấp, sự đau đớn của tôi là thật chứ không giả chút nào. Tôi gào lên, kêu trời đất. Nghe tiếng kêu gào của tôi, cả phòng tù náo loạn, kêu cán bộ ầm trời. Một lát sau cán bộ vào, có cả y tá. Khám tôi không thấy gì cả, chỉ bị sưng mông thôi. Thế là tôi bị chửi ầm trời làm náo loạn cả nhà tù hôm đó. Sáng hôm sau, tập hợp kiểm điểm mới biết cô Nga bị mất tích. Một tuần sau thì ông bà nội tôi từ Sài Gòn ra đón chúng tôi về. Không biết tin tức ra sao mà bây giờ ổng bả mới biết được Vì còn quá nhỏ cho nên cán bộ cũng chẳng ham giữ anh chị em chúng tôi lại làm gì cho tốn gạo. Trước khi tôi ra khỏi cửa phòng nhà tù. Tôi còn nghe bà tù ngày trước làm nghề y tá la toáng lên là ai đã ăn cắp bộ đồ y tá của bả.
Về đến Sài Gòn, tôi ở được với ông bà nội tôi được hai năm mà cha mẹ tôi cũng chưa được thả ra khỏi nhà tù, nên bà nội tôi trở nên sốt ruột. Khi nghe người hàng xóm mách bảo, gần nhà tôi có một bà thầy bói mới dọn tới đoán chuyện rất hay. Bà nội tôi liền bảo tôi dắt bả đi thăm bà thầy bói này để xem bao giờ thì cha mẹ tôi mới được thả. Theo lời chỉ dẫn của người hàng xóm, tôi dẫn bà nội tôi tới một ngôi chùa cổ, nằm cạnh nghĩa địa, trong môt khu xóm nhỏ cũng khá gần với nhà của ông bà nội tôi. Ðây là một ngôi chùa cho các sư cô. Ngôi chùa tuy rằng không lớn lắm, nhưng đất đai lại rất là rộng. Vào chùa hỏi han, chúng tôi mới được biết rằng, cô thầy bói tên là Thanh Ðàm Tiên Tử. Cô ta không phải là người của chùa mà chỉ ở tạm trong một căn nhà nhỏ ở tận cùng góc xa của ngôi chùa. Theo lời chỉ dẫn của các sư cô, chúng tôi đi loanh quanh một hồi, theo vườn cây rộng lớn mới tới được căn nhà. Tới nơi, chúng thấy ngay một cô gái mặc áo lam dài, mặt mày tười sáng, mắt to, khuôn mặt bầu bỉnh, tuổi gần 30, đang đứng tỉa các cây cảnh ở ngoài sân. Tới gần cô, bà nội tôi lễ phép chào và xin cô chỉ bảo về hoàn cảnh của cha mẹ tôi. Khi bà nội tôi cúi đầu chào cô, thì cô lễ phép chào lại, và nhìn sang tôi theo lời giới thiệu của bà. Khi ánh mắt của cô chạm với ánh mắt của tôi, thì tôi đớ người ra vì khuôn mặt đẹp của cô rất là quen thuộc. Tôi cũng trông thấy rõ mắt cô mở lớn như nhận ra tôi. Không nói gì, cô thong thả quay sang nói chuyện với bà nội tôi. Trong khi đó, tôi lại ngẩn ngơ với sắc đẹp của Thanh Ðàm Tiên Tử. Không những ái mộ về sắc đẹp của cô, tôi còn cảm thấy có một cảm giác rất là thân thuộc với cô Thanh Ðàm Tiên Tử này. Sau vài lời xã giao, tôi theo bà nội cùng cô bước vào trong căn nhà nhỏ. Trong nhà chỉ có một chiếc giường bằng gỗ lớn ra, một chiếc tủ và một cái bàn có bốn chỗ ngồi, ngoài ra thì không có vật gì cả. Thế là tôi theo bà nội ngồi vào ghế mà cô chỉ định. Từ từ với một cái vẻ rất là khoan thai, cô lấy một bộ bài ra rồi bắt đầu nói chuyện quá khứ với bà nội của tôi. Những lời nói của cô làm cho bà nội tôi há hốc miệng ra mà cảm phục vì sự chính sát và đầy đủ chi tiếc mà cô nói về gia đình của chúng tôi. Ngồi nghe cô nói, tôi lại càng cảm thấy nghi ngờ cô hơn vì sự chính xác của nhưng chi tiếc mà cô biết được. Vì thế tôi càng chăm chú nhìn kỹ cô hơn. Chỉ một lúc sau, một tia chớp lóe sáng trong đầu, miệng tôi kêu lớn “Á...” vì một điều mà tôi nhớ ra được. Nghe tiếng tôi kêu, bà nội hoảng hốt quay sang hỏi :
- Chuyện gì thế hả cháu?
Chưa kịp giải thích với bà nội tôi, thì một bàn chân đã nhè nhẹ ấn bàn chân đang ở dưới bàn của tôi xuống. Hiểu ý rằng, cô không muốn tôi nói cho bà nội tôi biết, tôi nhè nhàng chớp mắt ra vẻ hiểu ý. Ấp úng quay sang bà nội :
- .... Cháu không ngờ cô này linh thiêng quá...
Bà cũng gật đầu tin tưởng :
- Ừ, Không biết cô có thể xem tướng cho thằng cháu của tôi không?
Nhìn tôi chăm chú một hồi, rồi cô nói :
- Cháu đây, phong tư rất là tốt, học một hiểu mười, lúc nào cũng có qúi nhân phù hộ.
Nghe cô nói tôi thông minh, bà nội tôi mừng lắm :
- Thiệt thế hả cô, nhưng không biết sao nó đi học mà toàn là điểm xấu không hả cô. Mỗi lần tôi gặp mặt thầy cô của nó, người nào cũng khuyên tôi phải đốc thúc nó học thêm thật là nhiều đấy.
Nghe lời bà nội tôi than thở, cô an ủi :
- Có lẽ cháu còn nhỏ mà phải xa cha mẹ cho nên không chuyên tâm học hành được.
Nghe cô nói bà nội tôi cảm động khóc ròng lên :
- Ối, đúng đấy cô ơi. Nhưng mà tôi và ông nội nó già cả rồi, khó mà đốc thúc nó được lắm....
Khóc lóc một hồi, bà tôi ngửng đầu lên hỏi :
- Không biết tôi có thể cho cháu đến đây hầu hạ cô, rồi cô chỉ bảo cháu thêm cho cháu học thành tài, được không hả cô?
Nghe lời bà nội tôi đề nghị, cô ngẫm nghĩ một hồi, rồi gần đầu ưng thuận :
- Thế cũng được, mỗi ngày sau giờ học về, em cứ tới đây với cô nhé...
Nghe cô chấp nhận, bà nội tôi mừng rỡ bảo tôi rằng :
- Con phải chắp tay cảm ơn cô đi, từ đây con phải kính trọng cô, như thấy cô giáo của con nghe chưa. Cô bảo gì cũng không được cãi lời nghe chưa.
Nghe bà nội tôi khuyên bảo như thế, cô mới bảo rằng :
- Bà ạ, trước khi tôi nhận cháu, tôi muốn nói chuyện với cháu, để xem cháu có tình nguyện theo tôi hay không. Tôi không muốn cháu đến đây một cách miễn cưỡng đâu.
Nghe cô nói, bà nội tôi gật đầu hiểu ý bước ra ngoài sân để cô có thể nói chuyện với tôi. Khi bà đã ra khỏi nhà, cô nhìn tôi tủm tỉm cười, rồi hỏi :
- Cu Hùng nhận ra cô rồi hả.
Miệng cười tươi, tôi sung sướng trả lời :
- Em tưởng là không bao giờ thấy lại được cô nữa chứ. Sau khi cô trốn đi rồi em tưởng nhớ đến cô luôn.
Mắt rơm rớm nước mắt, cô thút thít :
- Cô cũng nhớ đến em lắm. Không có em, có lẽ giờ này cô cũng chôn thây dưới đất rồi.
Nghe cô tỏ lộ tình cảm, tôi cũng không dằn được nước mắt mà khóc sụt sùi. Ôm tôi vào lòng, cô thổn thức dổ dành tôi tôi :
- Này này... đừng khóc nữa, con trai lớn rồi đừng khóc nữa.
Ðược cô ôm vào lòng, chiếc áo lam dài thụng, tuy có thể che được thân thể cô, nhưng không dày đủ, để ngăn cách cảm giác mà tôi có thể cảm được, một thân thể no tròn mát mẻ đang nằm ẩn sau lớp áo dài lụng thụng. Hơi hướm đàn bà của cô, làm cho cu tôi ngổng cứng, đâm ngay vào đùi cô. Rời tôi ra, khuôn mặt hây hây đỏ, cô mắng yêu :
- Gớm, lâu ngày không gặp, đẹp trai, cao lớn hẳn ra, nhưng mà phần dưới lại không thay đổi tí nào.
Mắc cở vì sự nổi hứng bất tử của mình, tôi vội vàng đáp :
- Dạ dạ... để em nhịn thở lại...
Cười khanh khách, cô bảo
- ... Hihihi... em lớn rồi, nhịn thở không còn công hiệu nữa đâu. Chắc cô phải dạy em phương pháp khác quá...
Nghe cô nói, tôi ngớ ngẩn trả lời :
- ... Dạ dạ... cô chỉ gì, em làm theo cái đó.
Thấy tôi ngớ ngẩn, cô không dằn được nữa, mà lớn tiếng cười dòn tan.
Từ hôm đó, sau mỗi buổi sáng đi học về tôi thường sang căn nhà của cô luôn. Vì nhà nằm trong ngôi chùa nữ, cho nên cô bảo tôi nên đi ngỏ sau cạnh nhà. Mỗi khi tới thăm cô thì đi thẳng qua nghĩa địa để tới sau vườn, chứ không nên đi vào chùa mang nhiều bất tiện cho các sư cô. Thực sự thì cô rất cần tôi giúp đỡ vì hiện nay cô vẫn còn là một nữ tù nhân chánh trị phạm đang trốn công an. Tôi không biết vì sao cô vào chùa ở được, và cũng không biết các sư cô trong chùa biết cô là loại người nào không. Người trong chùa cũng rất ít giao thiệp với cô. Chỉ có tôi là người mà cô tin tưởng nhất. Những khi cô cần vật liệu gì dùng, đều do tôi đi mua. Hay là những khi cô cần làm chuyện gì ở ngoài đều do tôi đi làm. Cô hạn chế đi lại tối đa. Tuy nhiên một đôi khi cô lại biến mất một hai tuần rồi trở lại. Tôi không bao giờ tò mò những chuyện cô làm cả. Hồi tôi gặp cô trong tù, cô đã là thần tượng của một thằng con nít như tôi. Ðả trải qua hai năm, tôi đã trổ mả. Người cũng đã cao lớn hơn, cơ thể cũng có bắp thịt hơn, nhưng tâm tư của tôi cũng còn chưa thay đổi. Những cái nhíu mày, miệng cười hay dáng đi của cô đều làm tim tôi trùng xuống. Tính tình cô rất là ôn hòa. Trong ba năm gần gũi học tập bên cô, tôi chưa bao giờ trông thấy cô mất bình tĩnh hay là giận giữ bao giờ cả. Không những thế, càng gần gũi cô, sự sùng kính của tôi đối với cô càng gia tăng. Ngoài sự học tập ở trường mà cô giảng thêm cho tôi được hiểu rõ, cô còn dạy thêm cho tôi nhiều điều mà trường học không dạy bao giờ cả. Cô dạy tôi cấp cứu, hiểu biết về cây cỏ trong thuốc nam, rồi còn dạy thêm về vỏ thuật nữa. Những năm đầu tiên theo cô, tôi chỉ học về quyền cước và chạy nhảy. Mỗi ngày theo cô tập luyện khoảng hai tiếng đồng hồ. Khi tôi đã thành thạo rồi thì tôi theo cô luyện tập khí công. Mỗi đêm tôi cùng cô ra nghĩa địa, ngồi trên các ngôi mộ được đắp bằng phẳng để tập hít thở. Ngày tháng trôi qua, tôi theo cô để học hỏi, rồi trưởng thành. Một hôm, sau khi luyện tập xong khí công xong thì cô nghiêm giọng nói với tôi :
- Cu Hùng à, cô có chuyện quan trọng này muốn nói với em.
Nghe giọng quan trọng của cô, tôi run run hỏi :
- Chuyện gì thế hả cô?
Im lặng một giây lát, rồi cô mới bắt đầu mở lời :
- Chắc em cũng đoán được cô là người trong một tổ chức bí mật. Từ khi cô trưởng thành, cô đã nguyện hy sinh thân mình cho lý tưởng của cô. Cô rất muốn chia sẻ lỷ tưởng của cô với em nhưng hiện nay thì cô chưa được phép cho nên cô chưa có thể nói với em những lý tưởng này là gì được. Nhưng hiện nay, cô đang ở trong một tình trạng nguy kịch, cô cần sự giúp đỡ của em. Không biết em có thể giúp cô được không vậy? Nhưng em không được trả lời liền ngay bây giờ nhé. Cô muốn em suy nghĩ thật kỹ. Chỉ khi nào em quyết định, thì em mới trở lại gặp cô. Còn nếu em không muốn giúp cô thì em đừng bao giờ trở lại đây nữa nhe. Không phải cô đuổi em, mà vì cô cũng không ở lại đây được lâu nữa. Hành tung của cô đã bị bại lộ rồi. Em phải suy nghĩ thật kỹ nhé, vì nếu em quyết định giúp cô thì em phải chuẩn bị tâm lý là em có thể sẽ phải hy sinh thân mình đấy...
Nghe lời cô nói, tôi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Nghĩa địa im vắng, mà tôi như nghe tiếng trống đang đập rền vang khắp mọi nơi. Ngước mắc nhìn cô như cố tìm một tia hy vọng là những lời cô nói chỉ là những lời nói đùa, nhưng không có. Khuôn mặt cô rất là trang nghiêm. Ðôi mắt cô lóng lánh như có giòng lệ trong đó. Thấy tôi nghẹn ngào, không nói nên lời, cô nói :
- Thôi em đi đi..... nếu.... nếu em quyết định trở lại để giúp cô mà không thấy cô ở đâu thì em hãy cố gắng tìm tín hiệu của cô để lại nhé.
Nghe cô thúc, tôi vẫn không đành lòng rời khỏi cô, nên cứ ngồi yên một chỗ nhìn cô nghẹn ngào. Thấy tôi ngồi lì, cô cũng không nỡ đuổi. Hai chúng tôi cứ ngồi mãi như vậy một hồi, thì cô thở một tiếng dài một tiếng, chậm rãi nói.
- Thôi được... cô còn một phép độc chiêu tối hậu, có lẽ cô cũng nên dạy cho em biết. Hy vọng nó có thể giúp ích được cho hai chúng ta...
Nghe cô muốn dạy tôi thêm, lòng tôi mừng rỡ vì sẽ có cơ hội ở với cô lâu hơn. Tôi hớn hở hỏi :
- Phép gì thế hả cô?
Giọng cô buông thõng :
- Cải Tử Hoàn Sinh
Hoang mang, tôi lập lại lời cô :
- Cải Tử Hoàn Sinh?
Cô xác định :
- Ðúng vậy! Cải Tử Hoàn Sinh. Người như cô, sống chết nhiều khi không cách xa nhau cho lắm. Cho nên nhiều khi biết cách chết rồi sống lại, thì cũng có cái hay của nó.
Nghe cô nói tôi cũng sơ sơ đoán được.
- Giả chết hả cô?
Biết tôi đã bắt đầu hiểu, cô giải thích tường tận hơn :
- Ðúng vậy, người học khí công như chúng ta có thể dùng chân khí để bảo vệ kinh mạch. Cho dù tim ngừng đập cũng có thể làm hô hấp để sống lại như thường. Nghe cô nói, tôi cảm tưởng như mình được ban phép màu, hớn hở hỏi :
- Vậy làm sao mình tập hả cô?
Thấy nét mừng vui hấp tấp của tôi cô trấn tĩnh :
- Ðừng mừng vội em ạ. Ðể có thể chết đi sống lại, người tập cũng phải biết cách chết. Nhưng mà để sống lại cũng cần phải có người giúp đỡ chứ không phải muốn sống lại thì có thể sống lại đâu.
Nghe thế thì tôi cũng biết rằng, đây không phải là phép nhiệm mầu gì. Chỉ là phương pháp để đánh lừa kẻ địch, một cách rất là nguy hiểm thôi. Thấy tôi bắt đầu hiểu giới hạn của phép Cải Tử Hoàn Sinh, cô giảng tiếp :
- Với phép này thì, thời gian chết cũng phải tùy vào công lực của người luyện khí công mới được. Với cô, thì có lẽ cô có thể để tim ngừng đập được khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nghe cô nói như thế, tôi lượng tới sức mình :
- Thế thì em sẽ được bao lâu hả cô?
Nhìn tôi một hồi rồi cô nói :
- Em thì có lẽ sẽ được 10 phút. Nào chúng ta hãy bắt đầu đi. Mình cũng không còn nhiều thời gian lắm đâu
Nghe cô thúc, tôi sốt sắng hỏi :
- Vậy mình bắt đầu như thế nào hả cô?
Ðiềm nhiên cô bảo :
- Trước hết chúng ta phải cởi hết áo quần cái đã.
Ngạc nhiên tôi há hốc mồm hỏi lại :
- Hả???
Trước vẻ mắt ngáo ngố của tôi, cô mỉm cười :
- Ðúng vậy. Phải cởi đồ, vì cô không có thời giờ làm mô hình của một con người, để chỉ em huyệt đạo nào là cần thiết cho phép Cải Tử Hoàn Sinh này. Nào em hãy đứng lên cởi đồ để cô xem em đã trở thành một người thanh niên cường tráng như thế nào.
Ngượng ngùng trước con mắt chăm chú của cô, tuy rằng chúng tôi đang ở trong một nghĩa địa hoang vắng. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng, ánh trăng như những ngọn đèn nê-ông đang sáng rực chiếu thẳng vào thân thể của tôi. Lúng túng, tôi cho những mảnh vải trên người rơi xuống dần. Tuy mắc cở trước đôi mắt soi săm của cô, tôi cũng cố gắng gồng người để khoe bắp thịt của một thằng con trai đang trưởng thành. Mỉm cười vì cũng đã nhận thấy sự cố gắng của tôi, cô đưa ra một câu nhận xét :
- ... Ờ... tốt lắm... lông lá đã được đầy đủ, khác xa 5 năm về trước. Lúc đó cu em chỉ bằng trái ớt mà cứ ngổng lên hoài...
Nghe cô giễu, tôi trợn mắt lên :
- Lúc đó sao lại bằng trái ớt được hả cô.
Cười khanh khách cô nói :
- Thôi được rồi, bằng ngón tay được chưa... nào em hãy ngồi xuống rồi bắt đầu luyện chân khí đi nhé.
Nghe lời cô, tôi lót áo quần xuống nền gạch hoa của ngôi mộ cho bớt lạnh rồi ngồi xuống xếp bằng tròn, nhắm mắt lại bắt đầu vận khí. Chưa nhắm mắt được bao lâu thì tôi đã nghe tiếng sột soạt ngay ở trước mặt. Mở mắt ra đã thấy cô sang ngôi mộ của tôi đang ngồi. Cô cũng đã ngồi xếp bằng như tôi, tay đang giơ lên mở nút áo lam dài trên người. Thấy tôi mở mắt, cô chỉ mỉm cười chứ không nói gì cả. Còn tim tôi thì đập thùm thụp như là đang đánh trống. Từ lúc được cô dạy bảo, tôi tuy lúc nào cũng kính trọng cô, nhưng cũng có rất nhiều luyến ái. Trong ba năm gần gũi bên cô, lúc nào cô cũng ăn mặc như các sư cô trong chùa. Bởi vậy, tôi cũng đã quên đi hình ảnh trần truồng, với một chiếc quần lót mỏng manh của cô, cúi xuống cấp cứu người bạn tù ngày nào. Hôm nay, chiếc áo lam rớt xuống làm sống lại trong tôi những cảm giác kích thích của lần đầu tiên mà tôi được biết thế nào là nứng. Bên trong chiếc áo lam là một bộ đồ bà ba mỏng manh. Những ngón tay thon dài của cô cứ đều đều kéo những chiếc nút của áo bà ba. Ðôi vú tròn trịa không bị sự ép chặt của chiếc áo bà ba vung lên ngạo nghễ trong ánh trăng trước đôi mắt hau háu của tôi. Không e ngại trước đôi mắt khao khát của tôi, cô điềm nhiên đứng dậy để tuột nốt chiếc quần lảnh trên người. Ngồi dưới chân cô, tôi tham lam đưa mắt mọi nơi để cố gắng thu trọn hình ảnh trần truồng của cô, đôi vú tròn trịa, vòng eo thon gọn, vòng mông nở nang, chùm lông đen kịt hình tam giác giữa đôi chân dài khiêu gợi kép kín. Trước cặp mắt láo liên của tôi, cô vỗ đầu tôi khuyên bảo :
- Cô biết bây giờ em đang điên đảo vì nhục dục nhưng em phải tập trung tinh thần mà nghe cô dạy bảo nhé.
Nghe lời cô tôi hít thở một hơi dài, rồi trấn lòng mình nghe lời cô chỉ dạy. Nhưng cô càng dạy, máu huyết trong người tôi lại càng cuồn cuộn chảy vì những huyệt được dùng cho phép Cải Tử Hoàn Sinh lại nằm sâu trong những chỗ mà đàn bà và ngay cả đàn ông ít khi nào cho thấy ánh sáng mặt trời. Nhiều huyệt lại nằm ngay các điểm khoái lạc cho kích thích tình dục. Mặc dù tôi đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nhưng những ngón tay của tôi cứ run run chọt bậy. Ngay cả cô bây giờ cũng không còn điềm nhiên như lúc nãy nữa. Hơi thở của cô đã bắt đầu nặng nề. Người cô cũng đã nóng ran. Con cu tôi cương cứng nóng hổi nhiều khi làm cản trở bàn tay đang chỉ dạy điểm huyệt trên cơ thể tôi. Bị vướng víu, cô thò tay nắm cặc tôi bóp mạnh. Còn tay kia tiếp tục chỉ điểm phép điểm huyệt. Nhưng giọng nói của cô không bình tĩnh nữa. Lời cô chỉ bảo trở thành hổn hển, lời tôi hỏi cô cũng hổn hển không kém. Lúc đó, tâm tư tôi khao khát khích thích khôn cùng. Nhưng tôi không biết rằng là tôi khao khát chuyện gì. Tôi có nghe đàn ông đàn bà khi làm tình với nhau thì người con trai đút cặc vào lồn người con gái. Nhưng mà tôi không biết là sao để làm chuyện đó đây. Ðối với cô, tôi là một thằng học sinh ngoan ngoản. Cô dạy tôi gì, thì tôi nghe lời cô điều ấy. Cô chưa bảo tôi đút cặc tôi vào, thì tôi không biết rằng tôi được đút vào hay không. Tôi cũng nhận xét rằng cô cũng đang khao khát nhục dục như tôi vì cặp mắt long lanh khát tình của cô. Trên người tôi, bây giờ đã ướt những vệt nước dài tiết ra từ trong lồn của cô. Lâu lâu, mắt chúng tôi giao nhau như thầm hỏi. Tôi muốn hỏi “Em nên làm sao hả cô?”. Có lẽ cô cũng muốn hỏi tôi rằng “Cô nên làm thế nào hả em?”. Nhưng chúng tôi cả hai người đều không dám vượt qua ranh giới mỏng như tờ giấy đó. Chúng tôi cùng trần truồng quấn lấy nhau trên ngôi mộ, trong ánh trăng giữa một khu nghĩa địa hoang vắng học hỏi phép Cải Tử Hoàn Sinh. Nhưng chúng tôi không thể giấu được niềm hoan lạc, được hưởng thụ những tiếp xúc với da thịt lẫn nhau. Cứ thế mà tôi và cô tiếp tục cho đến khi tôi đã thành thạo phép Cải Tử Hoàn Sinh. Ðả đến lúc thực hành, cô giơ tay bắt quyết rồi nhắm mắt vận khí công. Cầm tay cô xem mạch, cho đến khi tim cô ngưng hẳn. Ðợi khoảng 10 phút rồi, thì tôi bắt đầu phương pháp xoa huyệt mà cô đã dạy khi nãy. Sau đó tôi úp người trọn vẹn lên trên thân thể cô, rồi áp miệng vận công thở khí sang phổi của cô. Ðược vài hơi thì cô đã bắt đầu tỉnh dậy. Mở mắt ra, miệng mỉm cười cô thì thầm nói :
- Chúc mừng mình đã thành công...
Tôi cũng mỉm cười sung sướng. Tôi không nghĩ rằng mình vừa thử phép Cải Tử Hoàn Sinh với cô, mà là một người đang yêu trao cho người yêu của mình một cụ hôn mang sinh khí gắn liền chúng tôi với nhau. Ðôi mắt tôi nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô hiểu ý tôi và cũng trao cho tôi một ánh nhìn đắm đuối. Cô nói nhẹ :
- Em thử coi. Em có thể đi vào cõi chết không?
Không muốn rời khỏi cô, vẫn ôm cô trong lòng, tôi nhắm mắt, bắt quyết rồi gục đầu trên cổ cô. Trước khi ngất đi, tôi thầm thì vào tai cô :
- Em yêu cô lắm...
Lúc tôi tỉnh dậy thì trên người đã mặc áo quần đầy đủ, nằm bơ vơ trên ngôi mộ. Cô thì cũng không còn ở đó. Biết rằng, cô không muốn ở lại, để trải qua những giây phút chia tay dễ làm yếu lòng. Tôi về nhà theo lời cô, suy nghĩ về quyết định của mình. Nguyên một đêm, tôi không ngủ chỉ nghĩ tới cô. Sáng ra nghiệm rằng mình đã yêu cô cho nên tôi quyết định không rời xa cô nữa. Tôi sẽ theo cô đến cùng cho dù mình phải có thể trả giá bằng cái chết của mình.
Sau khi quyết định rồi, tôi chạy ngay đến ngôi chùa cổ. Tới nơi, thì đã thấy công an bao vây kín mít. Dò hỏi chung quanh, tôi biết được rằng công an đang truy lùng một người nữ gián điệp nguy hiểm. Nhưng cô ta đã kịp trốn đi trước khi công an tới. Mừng rỡ vì biết được cô đã trốn thoát kịp thời. Ngày nào, tôi cũng lẩn quẩn gần đó để tìm dịp vào nơi ở của cô để tìm dấu tích. Ðến một tuần sau, công an mới bỏ đi. Ðợi công an đi hết, tôi mới len lén vào căn nhà nhỏ của cô đã ở. Vào tới trong nhà khắp mọi nơi đều trống trơn. Mùng mền đều biến mất, chiếc bàn trọi lỏi, chiếc tủ cũng toang hoang. Tìm kiếm khắp nơi tôi cũng không thấy có gì đặt biệt cả. Thất vọng và bối rối vô cùng vì không biết cô có kịp để lại dấu vết cho tôi không. Hay là vì bị công an vào nơi đây nhanh quá, cô không kịp để lại dấu vết gì cả. Ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, tôi luận rằng cô lúc nào cũng an bày mọi chuyện rất là chu đáo tỉ mỉ. Khi cô đã dặn tôi tìm dấu tích, có nghĩa là cô đã để sẵn tín hiệu rồi chứ không bao giờ đợi đến phút cuối cùng mới đánh dấu. Càng suy nghĩ tôi càng nghiệm rằng, trời đất mênh mông làm sao tìm cô được. Nếu cô muốn chỉ chỗ cho tôi biết thì phải viết rõ nơi chốn thôi, chứ nếu chỉ vẽ núi hay nhà thì tôi cũng khó mà dò ra được. Nghĩ thế tôi liền lùng khắp nhà xem có bất cứ chữ gì để lại không. Càng tìm tôi càng nghĩ mình suy luận đúng vì khắp mọi nơi, đều không có cái gì gọi là giống hình thù của chữ viết được. Nếu tôi tìm được thì chắn chắn đó là dấu hiệu của cô để lại rồi. Sự kiên nhẫn của tôi cũng được đền bù thích đáng. Sau nhiều giờ tìm kiếm lung tung, tôi đã thấy ở đàng sau chiếc tủ toang hoang là bảng hiệu và địa chỉ của nhà sản xuất. Chiếc tủ không mấy gì đẹp mà lại được đóng ở Hà Nội. Nhìn vào tôi biết ngay liền đây là dấu hiệu của cô để lại vì tủ này ra tiệm gỗ đầu đường cũng mua được, không cần phải chở từ Hà Nội vô. Thế là ngay ngày hôm đó, tôi theo xe lửa ra Hà Nội liền rồi kiếm tới địa chỉ được khắc sau tủ.
Xem tiếp phần 2
[top]
- Ối cán bộ ơi, phòng 33 có người bị ngất xỉu...
Tiếng bà trưởng phòng chưa kịp dứt thì trong phòng tắm đã có một người chạy vội đến bên bà tù bị xỉu. Cô ta lanh lẹ làm hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân. Tới lúc cô ta cúi xuống làm hô hấp nhân tạo, thì tôi và mọi người mới định thần được để biết chuyện gì đang xảy ra. Ðó là cô gái mang tội danh tù chính trị đang tiếp cứu người tù bị xỉu. Lúc nhìn thấy cô gái cứu cấp, trái tim tôi đập hụt vài nhịp vì những gì mà tôi đang được chiêm ngưỡng. Vì quá vội vàng, cô gái chạy từ trong phòng tắm ra chỉ có độc mỗi một chiếc quần xì-líp mỏng mảnh trên người. Nhìn thấy cô gái cúi người xuống, đôi mông tròn trịa được dịp phơi bày, đôi vú đầy đặn lung lay theo nhịp chuyển động của cô ta, tôi đã biến người từ một thằng con nít sang một thằng bé đang được phát triển để trở thành đàn ông. Lần đầu tiên tôi mới phát hiện được rằng con cu mình lại có thể cương dài lên và cứng ngắc. Cô gái thành thạo làm cứu cấp một cách mau mắn. Ðến khi cán bộ xuống tới phòng của chúng tôi thì người bị xỉu cũng đã tỉnh dậy, cô gái cũng trở lại phòng tắm ăn mặc đàng hoàng. Từ hôm đó, đôi mắt tôi không lúc nào rời khỏi được người cô gái cả. Không biết là yêu hay là đam mê, tôi chú ý từng cử động một của cô ta, những cái nhíu mày, nụ cười mỉm làm tôi say mê nhìn mãi không chán. Vì chú ý đến cô, tôi thấy được rằng, cô ta không giống như những tù nhân khác trong phòng. Không bao giờ tôi thấy cô ta đi tắm chung với mọi người cả, cô cũng không bao giờ thay đồ trước mắt ai cả. Tính tình kín đáo, nhưng cô được mọi người trong phòng kính nể vì cách nói chuyện ôn hòa và tốt bụng. Cô gái càng kín đáo, thì làm cho tôi càng ngày càng khao khát được biết thêm thật nhiều về cô. Những lúc mọi người đã ngủ thì tôi thức dậy nhìn sang mùng cô gái. Nhờ vậy, tôi được biết rằng cô ta thường hay tắm khuya, chỉ khi mọi người đã đi ngủ. Sau những đêm từ trong mùng mình nhìn cô đi tắm, tôi không dằn được những khao khát đang bùng nổ trong lòng của mình. Một hôm, tôi đánh bạo len lén đi theo vào trong phòng tắm sau khi đã nghe đuợc tiếng dội nước của cô. Vào tới nơi thì chỉ thấy tối om. Ở bên kia cô Nga cũng biết được có người đang vào. Tiếng dội nước dừng lại. Cô Nga hỏi :
- Ai đó.
Tôi trả lời run run :
- Em là Hùng đây cô. Em muốn đi tiểu một chút.
Cô gái ngạc nhiên :
- Hùng đấy à. Tối rồi mà em còn đi tiểu ư. Em không sợ ma hở.
Thấy cô không ngại, tôi đánh bạo trả lời :
- Có cô đây em đâu có sợ.
Một tiếng cười nhẹ vang lên.
- Thế ra cô là thần hộ mạng của em đấy hả?
Ðái xong, vì không còn cớ gì để ở lại lâu hơn, và tôi cũng đã hết nước tiểu rồi, nên tôi đành đi ra. Tuy nhiên, tôi cũng lẳng lặng đợi cô tắm xong, vào mùng, rồi tôi mới vào giấc ngủ. Thế là mỗi tối tôi cứ giả bộ đi tiểu, tiểu xong rồi kiếm cớ hỏi chuyện cô. cô Nga cũng không ngại tôi nữa. Thấy tôi vào, cô ta không ngừng tắm nữa mà vui vẻ tiếp chuyện với tôi. Thế là tôi cứ tối tối thích thú với cảm giác, cô trần truồng bên kia xối nước. Còn tôi bên này vọc cu vì nhưng cảm giác được gần gũi với thân thể trần truồng của cô. Những cảm nghĩ như thế làm cặc tôi cương cứng lên. Ban ngày, tôi và cô càng ngày càng thân hơn thêm. Tôi thân mật gọi cô là cô Nga, còn cô gọi tôi là cu Hùng. Chúng tôi thường tìm đến nhau để nói chuyện. Có lẽ cô cũng biết được rằng tôi đang say mê cô lắm, vì cô cũng thường hay nhìn tôi rồi cười cười. Những lúc gần gũi bên cô, được hưởi mùi đàn bà của cô, hay là những đụng chạm thân thiết mặc dù đã qua một lớp vải cũng làm cu tôi cương cứng lên được. Những lúc đó thì mặt tôi đỏ ké vì mắc cở, còn cô thì giả vờ không thấy. Vào thời gian này thì tôi đã bắt đầu vào tuổi dậy thì rồi. Nhất là ở vào một môi trường toàn là đàn bà, mà những người đàn bà này lại không ngại ngùng cởi đồ trước mặt tôi làm cho tôi càng ngày càng khó kiểm soát được sự nứng lên liên tục của tôi. Chuyện không tránh được cũng phải đến, một hôm tắm chung với các bà, tôi đã không kiểm soát được sự cương cứng của mình. Khi các bà thấy được con cu nứng của tôi, cười ầm lên chế nhạo tôi, rồi đuổi tôi về phòng. Về tới phòng, thì chỉ có cô Nga một mình trong phòng. Thấy tôi về sớm, cô ngạc nhiên hỏi :
- Hở, sao cu Hùng bữa nay về sớm thế?
Mặt sượng sùng vì mắt cở nhưng biết rằng cũng không giấu được khi các bà về tới phòng, tôi ấp úng.
- Em... em.... không biết... tại sao... cu em... bây giờ... hay... cứng... lên quá...
Nghe tôi nói, cô bật cười. Thấy khuôn mặt đỏ kè của tôi, cô giơ tay lên bụm miệng lại vì sợ tôi càng thêm mắc cở. Có vẻ thông cảm, cô khuyên tôi :
- Ðó là chuyện thường thôi em ạ, con trai ai cũng trải qua trường hợp này cả.
Thấy cô thông cảm, tôi liền hỏi cô cái thắc mắc đã nằm trong tâm tôi khá lâu :
- Nhưng mà tại sao nó lại cứng lên như thế hả cô... nhất là khi... em thấy cô.... rồi thương cô...
Thoáng đỏ mặt vì lời thổ lộ tâm tình bất ngờ của tôi, cô gạt ngang.
- ... Em còn nhỏ làm sao biết thương được...
Không hiểu vì sao còn nhỏ mà không thương được, nhưng tôi ráng giải thích cho cô hiểu về tình cảm của mình.
- Nhưng mà em thương cô thật đấy, nhất là hôm em được thấy cô ở trần làm cấp cứu, không biết sao em lại cảm thấy cô đẹp quá.... cu em cũng hay cứng lên từ hôm đó đấy.
Mở to mắt ra vì những lời thố lộ của tôi, cô ấp úng :
- .... Em... em.... thiệt không...
Lúc đó, tôi không biết mình có làm gì sai không vì vẻ mặt lúng túng của cô, tôi lâng lâng nước mắt, thút thít :
- .... Thiệt mà cô... bây giờ nó cũng cứng lên rồi nè.... híc... híc...
Thấy tôi khóc, cô mới biết được rằng tôi còn quá nhỏ để hiểu nhưng thay đổi trong cơ thể của mình, cô ôm tôi vào lòng vỗ về :
- .... Ấy... ấy... em đừng khóc... để cô bắt đền cho...
Vừa nói cô vừa thò tay vào quần nắm lấy cu tôi. Ðầu dựa vào ngực cô, cảm giác được đôi vú mềm mại của cô, mùi đàn bà của cô tràn đầy phổi tôi, cu tôi càng cương cứng như muốn nổ tung ra. Bàn tay vuốt ve của cô đã đưa tôi tới cảm giác lạ mà tôi chưa bao giờ cảm giác được. Thế là một cảm giác bùng nổ từ dưới đưa lên, rồi cu tôi co giật liên hồi. Bàn tay của cô liền bóp chặt lại để kềm hãm. Hoảng sợ vì không biết chuyện gì đã xảy ra nhứt là không biết tại sao cu tôi lại ở vào tình trạng như thế, tôi mếu máo hỏi cô :
- .... Em... em bị gì thế cô...
Mỉm cười khoan dung, vỗ về đứa bé trong tôi, cô nói :
- Không sao cả em ạ, em gần sắp trở thành người lớn rồi đấy!
Nghe lời cô an ủi, tôi hỏi lại cho chắc ăn :
- Em không sao hả cô...
Trấn an tôi, cô nói :
- Ừa, em không sao cả. Khi em lớn lên thì em làm được như vậy đấy. Thế em có thích cảm giác như thế không?
Một cách ngây thơ, tôi trả lời :
- Em cũng không biết nữa. Nhưng mà cảm giác lạ lắm...
Thấy tôi không còn sợ hãi nữa, cô dặn tôi thêm :
- Chuyện này em đừng nói cho ai biết nhé. Nhưng nếu em sợ nó cứng mãi như thế thì mỗi lần em thấy nó cứng lên, em hãy ráng nín thở thật là lâu, càng lâu làng tốt nhé...
Từ đó, chúng tôi càng ngày càng thân nhau thêm. Cô giải thích cho tôi biết thế nào là tình dục và sự ham muốn giữa đàn ông và đàn bà. Nhờ những lời giải thích của cô, tôi không còn mắc cở về sự nứng liên tục của mình nữa. Cô cũng không còn tránh né sự đam mê của tôi thể hiện bằng con cu nứng của tôi nữa. Những lúc thấy tôi nứng, cô chỉ véo nhẹ bắp vế tôi, cười mỉm rồi bảo tôi nín thở theo lời dặn của cô.
Nhưng ngày vui cũng không kéo dài được lâu. Sau những lần thẩm vấn kéo dài lê thê của cán bộ, khuôn mặt cô càng lúc càng đăm chiêu hơn. Vào một buổi tối, khi thấy cô vào phòng tắm, tôi cũng theo vào luôn. Nhưng thay vì nghe tiếng xối nước, tôi lại nghe tiếng khóc thút thít của cô. Hoảng hồn, trong bóng tối, tôi chạy lại bên cạnh, quơ tay kiếm cô. Tay chưa đụng được gì thì một bàn tay đã chụp lấy miệng tôi, cảm giác được một thân thể trần truồng, mát lạnh nước đang trùm lấy tôi. Giọng cô thầm thì bên tai :
- Cu Hùng đừng làm ồn nhé. Cô Nga đây.
An lòng tôi hỏi :
- Sao em nghe tiếng khóc vậy cô.
Giọng cô nức nở :
- Cô không xong rồi em ơi. Cô có thể bị xử bắn quá.
Lạnh người vì nghe những lời mà tôi không thể nào chấp nhận nổi. Tôi hỏi cô :
- Sao lại bắn hả cô? Cô đã làm gì vậy?
Không biết trả lời sao với câu hỏi của tôi, cô gạt ngang :
- Em không thể nào hiểu được đâu. Nhưng mà chắc cô phải chết quá!
Với đầu óc non nớt, tôi lý luận :
- Sao cô không trốn đi. Nếu không cũng chết thôi mà.
Như có một sự ngạc nhiên, cô lập lại :
- Trốn!!!
Trầm ngâm một lúc lâu rồi giọng cô mừng rỡ thầm thì :
- Em có thể giúp cô được không?
Hãnh diện vì được cô coi trọng, tôi ngang nhiên trả lời :
- Ðược chứ cô, cô sai gì, em làm chuyện đó liền.
Mừng rỡ cô ôm chặt tôi vào lòng. Thân thể trần truồng của cô áp sát vào người của tôi. Lúc này trên người tôi chỉ có độc một chiếc quần đùi mỏng dính. Làn da mát lạnh và cặp ngực đầy đặn của cô áp vào mặt tôi, làm cu tôi cương cứng lên chọc ngay vào bắp vế của cô. Thấy tôi nhạy cảm, cô cười khúc khích, thì thầm bên tai tôi :
- Ðồ quỷ, giờ này mà còn nứng lên được ư. Bây giờ cô ra ngoài nhé. Khi nghe cô tằng hắng thì em giả bộ té rồi la thật lớn lên nhé. Này, nhớ nhịn thở cho thật lâu nhé..
Nói xong thì cô cũng lanh lẹ đứng dậy, ra khỏi phòng tắm. Ở lại một mình trong phòng tắm, tôi theo lời cô, hít hơi, rồi ngậm miệng lại nín thở. Tâm trí cố gắng điều khiển hơi thở của mình nên cu tôi cũng từ từ dịu xuống. Vì lo theo dõi hơi thở, tôi lại không để ý đến tiếng tằng hắng của cô ở ngoài. Ðến khi cô ho lớn một tiếng, thì tôi mới sực nhớ đến lời dặn của cô mà hoảng hồn tôi đập người xuống sàn nhà liền. Vì hấp tấp, sự đau đớn của tôi là thật chứ không giả chút nào. Tôi gào lên, kêu trời đất. Nghe tiếng kêu gào của tôi, cả phòng tù náo loạn, kêu cán bộ ầm trời. Một lát sau cán bộ vào, có cả y tá. Khám tôi không thấy gì cả, chỉ bị sưng mông thôi. Thế là tôi bị chửi ầm trời làm náo loạn cả nhà tù hôm đó. Sáng hôm sau, tập hợp kiểm điểm mới biết cô Nga bị mất tích. Một tuần sau thì ông bà nội tôi từ Sài Gòn ra đón chúng tôi về. Không biết tin tức ra sao mà bây giờ ổng bả mới biết được Vì còn quá nhỏ cho nên cán bộ cũng chẳng ham giữ anh chị em chúng tôi lại làm gì cho tốn gạo. Trước khi tôi ra khỏi cửa phòng nhà tù. Tôi còn nghe bà tù ngày trước làm nghề y tá la toáng lên là ai đã ăn cắp bộ đồ y tá của bả.
Về đến Sài Gòn, tôi ở được với ông bà nội tôi được hai năm mà cha mẹ tôi cũng chưa được thả ra khỏi nhà tù, nên bà nội tôi trở nên sốt ruột. Khi nghe người hàng xóm mách bảo, gần nhà tôi có một bà thầy bói mới dọn tới đoán chuyện rất hay. Bà nội tôi liền bảo tôi dắt bả đi thăm bà thầy bói này để xem bao giờ thì cha mẹ tôi mới được thả. Theo lời chỉ dẫn của người hàng xóm, tôi dẫn bà nội tôi tới một ngôi chùa cổ, nằm cạnh nghĩa địa, trong môt khu xóm nhỏ cũng khá gần với nhà của ông bà nội tôi. Ðây là một ngôi chùa cho các sư cô. Ngôi chùa tuy rằng không lớn lắm, nhưng đất đai lại rất là rộng. Vào chùa hỏi han, chúng tôi mới được biết rằng, cô thầy bói tên là Thanh Ðàm Tiên Tử. Cô ta không phải là người của chùa mà chỉ ở tạm trong một căn nhà nhỏ ở tận cùng góc xa của ngôi chùa. Theo lời chỉ dẫn của các sư cô, chúng tôi đi loanh quanh một hồi, theo vườn cây rộng lớn mới tới được căn nhà. Tới nơi, chúng thấy ngay một cô gái mặc áo lam dài, mặt mày tười sáng, mắt to, khuôn mặt bầu bỉnh, tuổi gần 30, đang đứng tỉa các cây cảnh ở ngoài sân. Tới gần cô, bà nội tôi lễ phép chào và xin cô chỉ bảo về hoàn cảnh của cha mẹ tôi. Khi bà nội tôi cúi đầu chào cô, thì cô lễ phép chào lại, và nhìn sang tôi theo lời giới thiệu của bà. Khi ánh mắt của cô chạm với ánh mắt của tôi, thì tôi đớ người ra vì khuôn mặt đẹp của cô rất là quen thuộc. Tôi cũng trông thấy rõ mắt cô mở lớn như nhận ra tôi. Không nói gì, cô thong thả quay sang nói chuyện với bà nội tôi. Trong khi đó, tôi lại ngẩn ngơ với sắc đẹp của Thanh Ðàm Tiên Tử. Không những ái mộ về sắc đẹp của cô, tôi còn cảm thấy có một cảm giác rất là thân thuộc với cô Thanh Ðàm Tiên Tử này. Sau vài lời xã giao, tôi theo bà nội cùng cô bước vào trong căn nhà nhỏ. Trong nhà chỉ có một chiếc giường bằng gỗ lớn ra, một chiếc tủ và một cái bàn có bốn chỗ ngồi, ngoài ra thì không có vật gì cả. Thế là tôi theo bà nội ngồi vào ghế mà cô chỉ định. Từ từ với một cái vẻ rất là khoan thai, cô lấy một bộ bài ra rồi bắt đầu nói chuyện quá khứ với bà nội của tôi. Những lời nói của cô làm cho bà nội tôi há hốc miệng ra mà cảm phục vì sự chính sát và đầy đủ chi tiếc mà cô nói về gia đình của chúng tôi. Ngồi nghe cô nói, tôi lại càng cảm thấy nghi ngờ cô hơn vì sự chính xác của nhưng chi tiếc mà cô biết được. Vì thế tôi càng chăm chú nhìn kỹ cô hơn. Chỉ một lúc sau, một tia chớp lóe sáng trong đầu, miệng tôi kêu lớn “Á...” vì một điều mà tôi nhớ ra được. Nghe tiếng tôi kêu, bà nội hoảng hốt quay sang hỏi :
- Chuyện gì thế hả cháu?
Chưa kịp giải thích với bà nội tôi, thì một bàn chân đã nhè nhẹ ấn bàn chân đang ở dưới bàn của tôi xuống. Hiểu ý rằng, cô không muốn tôi nói cho bà nội tôi biết, tôi nhè nhàng chớp mắt ra vẻ hiểu ý. Ấp úng quay sang bà nội :
- .... Cháu không ngờ cô này linh thiêng quá...
Bà cũng gật đầu tin tưởng :
- Ừ, Không biết cô có thể xem tướng cho thằng cháu của tôi không?
Nhìn tôi chăm chú một hồi, rồi cô nói :
- Cháu đây, phong tư rất là tốt, học một hiểu mười, lúc nào cũng có qúi nhân phù hộ.
Nghe cô nói tôi thông minh, bà nội tôi mừng lắm :
- Thiệt thế hả cô, nhưng không biết sao nó đi học mà toàn là điểm xấu không hả cô. Mỗi lần tôi gặp mặt thầy cô của nó, người nào cũng khuyên tôi phải đốc thúc nó học thêm thật là nhiều đấy.
Nghe lời bà nội tôi than thở, cô an ủi :
- Có lẽ cháu còn nhỏ mà phải xa cha mẹ cho nên không chuyên tâm học hành được.
Nghe cô nói bà nội tôi cảm động khóc ròng lên :
- Ối, đúng đấy cô ơi. Nhưng mà tôi và ông nội nó già cả rồi, khó mà đốc thúc nó được lắm....
Khóc lóc một hồi, bà tôi ngửng đầu lên hỏi :
- Không biết tôi có thể cho cháu đến đây hầu hạ cô, rồi cô chỉ bảo cháu thêm cho cháu học thành tài, được không hả cô?
Nghe lời bà nội tôi đề nghị, cô ngẫm nghĩ một hồi, rồi gần đầu ưng thuận :
- Thế cũng được, mỗi ngày sau giờ học về, em cứ tới đây với cô nhé...
Nghe cô chấp nhận, bà nội tôi mừng rỡ bảo tôi rằng :
- Con phải chắp tay cảm ơn cô đi, từ đây con phải kính trọng cô, như thấy cô giáo của con nghe chưa. Cô bảo gì cũng không được cãi lời nghe chưa.
Nghe bà nội tôi khuyên bảo như thế, cô mới bảo rằng :
- Bà ạ, trước khi tôi nhận cháu, tôi muốn nói chuyện với cháu, để xem cháu có tình nguyện theo tôi hay không. Tôi không muốn cháu đến đây một cách miễn cưỡng đâu.
Nghe cô nói, bà nội tôi gật đầu hiểu ý bước ra ngoài sân để cô có thể nói chuyện với tôi. Khi bà đã ra khỏi nhà, cô nhìn tôi tủm tỉm cười, rồi hỏi :
- Cu Hùng nhận ra cô rồi hả.
Miệng cười tươi, tôi sung sướng trả lời :
- Em tưởng là không bao giờ thấy lại được cô nữa chứ. Sau khi cô trốn đi rồi em tưởng nhớ đến cô luôn.
Mắt rơm rớm nước mắt, cô thút thít :
- Cô cũng nhớ đến em lắm. Không có em, có lẽ giờ này cô cũng chôn thây dưới đất rồi.
Nghe cô tỏ lộ tình cảm, tôi cũng không dằn được nước mắt mà khóc sụt sùi. Ôm tôi vào lòng, cô thổn thức dổ dành tôi tôi :
- Này này... đừng khóc nữa, con trai lớn rồi đừng khóc nữa.
Ðược cô ôm vào lòng, chiếc áo lam dài thụng, tuy có thể che được thân thể cô, nhưng không dày đủ, để ngăn cách cảm giác mà tôi có thể cảm được, một thân thể no tròn mát mẻ đang nằm ẩn sau lớp áo dài lụng thụng. Hơi hướm đàn bà của cô, làm cho cu tôi ngổng cứng, đâm ngay vào đùi cô. Rời tôi ra, khuôn mặt hây hây đỏ, cô mắng yêu :
- Gớm, lâu ngày không gặp, đẹp trai, cao lớn hẳn ra, nhưng mà phần dưới lại không thay đổi tí nào.
Mắc cở vì sự nổi hứng bất tử của mình, tôi vội vàng đáp :
- Dạ dạ... để em nhịn thở lại...
Cười khanh khách, cô bảo
- ... Hihihi... em lớn rồi, nhịn thở không còn công hiệu nữa đâu. Chắc cô phải dạy em phương pháp khác quá...
Nghe cô nói, tôi ngớ ngẩn trả lời :
- ... Dạ dạ... cô chỉ gì, em làm theo cái đó.
Thấy tôi ngớ ngẩn, cô không dằn được nữa, mà lớn tiếng cười dòn tan.
Từ hôm đó, sau mỗi buổi sáng đi học về tôi thường sang căn nhà của cô luôn. Vì nhà nằm trong ngôi chùa nữ, cho nên cô bảo tôi nên đi ngỏ sau cạnh nhà. Mỗi khi tới thăm cô thì đi thẳng qua nghĩa địa để tới sau vườn, chứ không nên đi vào chùa mang nhiều bất tiện cho các sư cô. Thực sự thì cô rất cần tôi giúp đỡ vì hiện nay cô vẫn còn là một nữ tù nhân chánh trị phạm đang trốn công an. Tôi không biết vì sao cô vào chùa ở được, và cũng không biết các sư cô trong chùa biết cô là loại người nào không. Người trong chùa cũng rất ít giao thiệp với cô. Chỉ có tôi là người mà cô tin tưởng nhất. Những khi cô cần vật liệu gì dùng, đều do tôi đi mua. Hay là những khi cô cần làm chuyện gì ở ngoài đều do tôi đi làm. Cô hạn chế đi lại tối đa. Tuy nhiên một đôi khi cô lại biến mất một hai tuần rồi trở lại. Tôi không bao giờ tò mò những chuyện cô làm cả. Hồi tôi gặp cô trong tù, cô đã là thần tượng của một thằng con nít như tôi. Ðả trải qua hai năm, tôi đã trổ mả. Người cũng đã cao lớn hơn, cơ thể cũng có bắp thịt hơn, nhưng tâm tư của tôi cũng còn chưa thay đổi. Những cái nhíu mày, miệng cười hay dáng đi của cô đều làm tim tôi trùng xuống. Tính tình cô rất là ôn hòa. Trong ba năm gần gũi học tập bên cô, tôi chưa bao giờ trông thấy cô mất bình tĩnh hay là giận giữ bao giờ cả. Không những thế, càng gần gũi cô, sự sùng kính của tôi đối với cô càng gia tăng. Ngoài sự học tập ở trường mà cô giảng thêm cho tôi được hiểu rõ, cô còn dạy thêm cho tôi nhiều điều mà trường học không dạy bao giờ cả. Cô dạy tôi cấp cứu, hiểu biết về cây cỏ trong thuốc nam, rồi còn dạy thêm về vỏ thuật nữa. Những năm đầu tiên theo cô, tôi chỉ học về quyền cước và chạy nhảy. Mỗi ngày theo cô tập luyện khoảng hai tiếng đồng hồ. Khi tôi đã thành thạo rồi thì tôi theo cô luyện tập khí công. Mỗi đêm tôi cùng cô ra nghĩa địa, ngồi trên các ngôi mộ được đắp bằng phẳng để tập hít thở. Ngày tháng trôi qua, tôi theo cô để học hỏi, rồi trưởng thành. Một hôm, sau khi luyện tập xong khí công xong thì cô nghiêm giọng nói với tôi :
- Cu Hùng à, cô có chuyện quan trọng này muốn nói với em.
Nghe giọng quan trọng của cô, tôi run run hỏi :
- Chuyện gì thế hả cô?
Im lặng một giây lát, rồi cô mới bắt đầu mở lời :
- Chắc em cũng đoán được cô là người trong một tổ chức bí mật. Từ khi cô trưởng thành, cô đã nguyện hy sinh thân mình cho lý tưởng của cô. Cô rất muốn chia sẻ lỷ tưởng của cô với em nhưng hiện nay thì cô chưa được phép cho nên cô chưa có thể nói với em những lý tưởng này là gì được. Nhưng hiện nay, cô đang ở trong một tình trạng nguy kịch, cô cần sự giúp đỡ của em. Không biết em có thể giúp cô được không vậy? Nhưng em không được trả lời liền ngay bây giờ nhé. Cô muốn em suy nghĩ thật kỹ. Chỉ khi nào em quyết định, thì em mới trở lại gặp cô. Còn nếu em không muốn giúp cô thì em đừng bao giờ trở lại đây nữa nhe. Không phải cô đuổi em, mà vì cô cũng không ở lại đây được lâu nữa. Hành tung của cô đã bị bại lộ rồi. Em phải suy nghĩ thật kỹ nhé, vì nếu em quyết định giúp cô thì em phải chuẩn bị tâm lý là em có thể sẽ phải hy sinh thân mình đấy...
Nghe lời cô nói, tôi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Nghĩa địa im vắng, mà tôi như nghe tiếng trống đang đập rền vang khắp mọi nơi. Ngước mắc nhìn cô như cố tìm một tia hy vọng là những lời cô nói chỉ là những lời nói đùa, nhưng không có. Khuôn mặt cô rất là trang nghiêm. Ðôi mắt cô lóng lánh như có giòng lệ trong đó. Thấy tôi nghẹn ngào, không nói nên lời, cô nói :
- Thôi em đi đi..... nếu.... nếu em quyết định trở lại để giúp cô mà không thấy cô ở đâu thì em hãy cố gắng tìm tín hiệu của cô để lại nhé.
Nghe cô thúc, tôi vẫn không đành lòng rời khỏi cô, nên cứ ngồi yên một chỗ nhìn cô nghẹn ngào. Thấy tôi ngồi lì, cô cũng không nỡ đuổi. Hai chúng tôi cứ ngồi mãi như vậy một hồi, thì cô thở một tiếng dài một tiếng, chậm rãi nói.
- Thôi được... cô còn một phép độc chiêu tối hậu, có lẽ cô cũng nên dạy cho em biết. Hy vọng nó có thể giúp ích được cho hai chúng ta...
Nghe cô muốn dạy tôi thêm, lòng tôi mừng rỡ vì sẽ có cơ hội ở với cô lâu hơn. Tôi hớn hở hỏi :
- Phép gì thế hả cô?
Giọng cô buông thõng :
- Cải Tử Hoàn Sinh
Hoang mang, tôi lập lại lời cô :
- Cải Tử Hoàn Sinh?
Cô xác định :
- Ðúng vậy! Cải Tử Hoàn Sinh. Người như cô, sống chết nhiều khi không cách xa nhau cho lắm. Cho nên nhiều khi biết cách chết rồi sống lại, thì cũng có cái hay của nó.
Nghe cô nói tôi cũng sơ sơ đoán được.
- Giả chết hả cô?
Biết tôi đã bắt đầu hiểu, cô giải thích tường tận hơn :
- Ðúng vậy, người học khí công như chúng ta có thể dùng chân khí để bảo vệ kinh mạch. Cho dù tim ngừng đập cũng có thể làm hô hấp để sống lại như thường. Nghe cô nói, tôi cảm tưởng như mình được ban phép màu, hớn hở hỏi :
- Vậy làm sao mình tập hả cô?
Thấy nét mừng vui hấp tấp của tôi cô trấn tĩnh :
- Ðừng mừng vội em ạ. Ðể có thể chết đi sống lại, người tập cũng phải biết cách chết. Nhưng mà để sống lại cũng cần phải có người giúp đỡ chứ không phải muốn sống lại thì có thể sống lại đâu.
Nghe thế thì tôi cũng biết rằng, đây không phải là phép nhiệm mầu gì. Chỉ là phương pháp để đánh lừa kẻ địch, một cách rất là nguy hiểm thôi. Thấy tôi bắt đầu hiểu giới hạn của phép Cải Tử Hoàn Sinh, cô giảng tiếp :
- Với phép này thì, thời gian chết cũng phải tùy vào công lực của người luyện khí công mới được. Với cô, thì có lẽ cô có thể để tim ngừng đập được khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nghe cô nói như thế, tôi lượng tới sức mình :
- Thế thì em sẽ được bao lâu hả cô?
Nhìn tôi một hồi rồi cô nói :
- Em thì có lẽ sẽ được 10 phút. Nào chúng ta hãy bắt đầu đi. Mình cũng không còn nhiều thời gian lắm đâu
Nghe cô thúc, tôi sốt sắng hỏi :
- Vậy mình bắt đầu như thế nào hả cô?
Ðiềm nhiên cô bảo :
- Trước hết chúng ta phải cởi hết áo quần cái đã.
Ngạc nhiên tôi há hốc mồm hỏi lại :
- Hả???
Trước vẻ mắt ngáo ngố của tôi, cô mỉm cười :
- Ðúng vậy. Phải cởi đồ, vì cô không có thời giờ làm mô hình của một con người, để chỉ em huyệt đạo nào là cần thiết cho phép Cải Tử Hoàn Sinh này. Nào em hãy đứng lên cởi đồ để cô xem em đã trở thành một người thanh niên cường tráng như thế nào.
Ngượng ngùng trước con mắt chăm chú của cô, tuy rằng chúng tôi đang ở trong một nghĩa địa hoang vắng. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng, ánh trăng như những ngọn đèn nê-ông đang sáng rực chiếu thẳng vào thân thể của tôi. Lúng túng, tôi cho những mảnh vải trên người rơi xuống dần. Tuy mắc cở trước đôi mắt soi săm của cô, tôi cũng cố gắng gồng người để khoe bắp thịt của một thằng con trai đang trưởng thành. Mỉm cười vì cũng đã nhận thấy sự cố gắng của tôi, cô đưa ra một câu nhận xét :
- ... Ờ... tốt lắm... lông lá đã được đầy đủ, khác xa 5 năm về trước. Lúc đó cu em chỉ bằng trái ớt mà cứ ngổng lên hoài...
Nghe cô giễu, tôi trợn mắt lên :
- Lúc đó sao lại bằng trái ớt được hả cô.
Cười khanh khách cô nói :
- Thôi được rồi, bằng ngón tay được chưa... nào em hãy ngồi xuống rồi bắt đầu luyện chân khí đi nhé.
Nghe lời cô, tôi lót áo quần xuống nền gạch hoa của ngôi mộ cho bớt lạnh rồi ngồi xuống xếp bằng tròn, nhắm mắt lại bắt đầu vận khí. Chưa nhắm mắt được bao lâu thì tôi đã nghe tiếng sột soạt ngay ở trước mặt. Mở mắt ra đã thấy cô sang ngôi mộ của tôi đang ngồi. Cô cũng đã ngồi xếp bằng như tôi, tay đang giơ lên mở nút áo lam dài trên người. Thấy tôi mở mắt, cô chỉ mỉm cười chứ không nói gì cả. Còn tim tôi thì đập thùm thụp như là đang đánh trống. Từ lúc được cô dạy bảo, tôi tuy lúc nào cũng kính trọng cô, nhưng cũng có rất nhiều luyến ái. Trong ba năm gần gũi bên cô, lúc nào cô cũng ăn mặc như các sư cô trong chùa. Bởi vậy, tôi cũng đã quên đi hình ảnh trần truồng, với một chiếc quần lót mỏng manh của cô, cúi xuống cấp cứu người bạn tù ngày nào. Hôm nay, chiếc áo lam rớt xuống làm sống lại trong tôi những cảm giác kích thích của lần đầu tiên mà tôi được biết thế nào là nứng. Bên trong chiếc áo lam là một bộ đồ bà ba mỏng manh. Những ngón tay thon dài của cô cứ đều đều kéo những chiếc nút của áo bà ba. Ðôi vú tròn trịa không bị sự ép chặt của chiếc áo bà ba vung lên ngạo nghễ trong ánh trăng trước đôi mắt hau háu của tôi. Không e ngại trước đôi mắt khao khát của tôi, cô điềm nhiên đứng dậy để tuột nốt chiếc quần lảnh trên người. Ngồi dưới chân cô, tôi tham lam đưa mắt mọi nơi để cố gắng thu trọn hình ảnh trần truồng của cô, đôi vú tròn trịa, vòng eo thon gọn, vòng mông nở nang, chùm lông đen kịt hình tam giác giữa đôi chân dài khiêu gợi kép kín. Trước cặp mắt láo liên của tôi, cô vỗ đầu tôi khuyên bảo :
- Cô biết bây giờ em đang điên đảo vì nhục dục nhưng em phải tập trung tinh thần mà nghe cô dạy bảo nhé.
Nghe lời cô tôi hít thở một hơi dài, rồi trấn lòng mình nghe lời cô chỉ dạy. Nhưng cô càng dạy, máu huyết trong người tôi lại càng cuồn cuộn chảy vì những huyệt được dùng cho phép Cải Tử Hoàn Sinh lại nằm sâu trong những chỗ mà đàn bà và ngay cả đàn ông ít khi nào cho thấy ánh sáng mặt trời. Nhiều huyệt lại nằm ngay các điểm khoái lạc cho kích thích tình dục. Mặc dù tôi đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nhưng những ngón tay của tôi cứ run run chọt bậy. Ngay cả cô bây giờ cũng không còn điềm nhiên như lúc nãy nữa. Hơi thở của cô đã bắt đầu nặng nề. Người cô cũng đã nóng ran. Con cu tôi cương cứng nóng hổi nhiều khi làm cản trở bàn tay đang chỉ dạy điểm huyệt trên cơ thể tôi. Bị vướng víu, cô thò tay nắm cặc tôi bóp mạnh. Còn tay kia tiếp tục chỉ điểm phép điểm huyệt. Nhưng giọng nói của cô không bình tĩnh nữa. Lời cô chỉ bảo trở thành hổn hển, lời tôi hỏi cô cũng hổn hển không kém. Lúc đó, tâm tư tôi khao khát khích thích khôn cùng. Nhưng tôi không biết rằng là tôi khao khát chuyện gì. Tôi có nghe đàn ông đàn bà khi làm tình với nhau thì người con trai đút cặc vào lồn người con gái. Nhưng mà tôi không biết là sao để làm chuyện đó đây. Ðối với cô, tôi là một thằng học sinh ngoan ngoản. Cô dạy tôi gì, thì tôi nghe lời cô điều ấy. Cô chưa bảo tôi đút cặc tôi vào, thì tôi không biết rằng tôi được đút vào hay không. Tôi cũng nhận xét rằng cô cũng đang khao khát nhục dục như tôi vì cặp mắt long lanh khát tình của cô. Trên người tôi, bây giờ đã ướt những vệt nước dài tiết ra từ trong lồn của cô. Lâu lâu, mắt chúng tôi giao nhau như thầm hỏi. Tôi muốn hỏi “Em nên làm sao hả cô?”. Có lẽ cô cũng muốn hỏi tôi rằng “Cô nên làm thế nào hả em?”. Nhưng chúng tôi cả hai người đều không dám vượt qua ranh giới mỏng như tờ giấy đó. Chúng tôi cùng trần truồng quấn lấy nhau trên ngôi mộ, trong ánh trăng giữa một khu nghĩa địa hoang vắng học hỏi phép Cải Tử Hoàn Sinh. Nhưng chúng tôi không thể giấu được niềm hoan lạc, được hưởng thụ những tiếp xúc với da thịt lẫn nhau. Cứ thế mà tôi và cô tiếp tục cho đến khi tôi đã thành thạo phép Cải Tử Hoàn Sinh. Ðả đến lúc thực hành, cô giơ tay bắt quyết rồi nhắm mắt vận khí công. Cầm tay cô xem mạch, cho đến khi tim cô ngưng hẳn. Ðợi khoảng 10 phút rồi, thì tôi bắt đầu phương pháp xoa huyệt mà cô đã dạy khi nãy. Sau đó tôi úp người trọn vẹn lên trên thân thể cô, rồi áp miệng vận công thở khí sang phổi của cô. Ðược vài hơi thì cô đã bắt đầu tỉnh dậy. Mở mắt ra, miệng mỉm cười cô thì thầm nói :
- Chúc mừng mình đã thành công...
Tôi cũng mỉm cười sung sướng. Tôi không nghĩ rằng mình vừa thử phép Cải Tử Hoàn Sinh với cô, mà là một người đang yêu trao cho người yêu của mình một cụ hôn mang sinh khí gắn liền chúng tôi với nhau. Ðôi mắt tôi nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô hiểu ý tôi và cũng trao cho tôi một ánh nhìn đắm đuối. Cô nói nhẹ :
- Em thử coi. Em có thể đi vào cõi chết không?
Không muốn rời khỏi cô, vẫn ôm cô trong lòng, tôi nhắm mắt, bắt quyết rồi gục đầu trên cổ cô. Trước khi ngất đi, tôi thầm thì vào tai cô :
- Em yêu cô lắm...
Lúc tôi tỉnh dậy thì trên người đã mặc áo quần đầy đủ, nằm bơ vơ trên ngôi mộ. Cô thì cũng không còn ở đó. Biết rằng, cô không muốn ở lại, để trải qua những giây phút chia tay dễ làm yếu lòng. Tôi về nhà theo lời cô, suy nghĩ về quyết định của mình. Nguyên một đêm, tôi không ngủ chỉ nghĩ tới cô. Sáng ra nghiệm rằng mình đã yêu cô cho nên tôi quyết định không rời xa cô nữa. Tôi sẽ theo cô đến cùng cho dù mình phải có thể trả giá bằng cái chết của mình.
Sau khi quyết định rồi, tôi chạy ngay đến ngôi chùa cổ. Tới nơi, thì đã thấy công an bao vây kín mít. Dò hỏi chung quanh, tôi biết được rằng công an đang truy lùng một người nữ gián điệp nguy hiểm. Nhưng cô ta đã kịp trốn đi trước khi công an tới. Mừng rỡ vì biết được cô đã trốn thoát kịp thời. Ngày nào, tôi cũng lẩn quẩn gần đó để tìm dịp vào nơi ở của cô để tìm dấu tích. Ðến một tuần sau, công an mới bỏ đi. Ðợi công an đi hết, tôi mới len lén vào căn nhà nhỏ của cô đã ở. Vào tới trong nhà khắp mọi nơi đều trống trơn. Mùng mền đều biến mất, chiếc bàn trọi lỏi, chiếc tủ cũng toang hoang. Tìm kiếm khắp nơi tôi cũng không thấy có gì đặt biệt cả. Thất vọng và bối rối vô cùng vì không biết cô có kịp để lại dấu vết cho tôi không. Hay là vì bị công an vào nơi đây nhanh quá, cô không kịp để lại dấu vết gì cả. Ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, tôi luận rằng cô lúc nào cũng an bày mọi chuyện rất là chu đáo tỉ mỉ. Khi cô đã dặn tôi tìm dấu tích, có nghĩa là cô đã để sẵn tín hiệu rồi chứ không bao giờ đợi đến phút cuối cùng mới đánh dấu. Càng suy nghĩ tôi càng nghiệm rằng, trời đất mênh mông làm sao tìm cô được. Nếu cô muốn chỉ chỗ cho tôi biết thì phải viết rõ nơi chốn thôi, chứ nếu chỉ vẽ núi hay nhà thì tôi cũng khó mà dò ra được. Nghĩ thế tôi liền lùng khắp nhà xem có bất cứ chữ gì để lại không. Càng tìm tôi càng nghĩ mình suy luận đúng vì khắp mọi nơi, đều không có cái gì gọi là giống hình thù của chữ viết được. Nếu tôi tìm được thì chắn chắn đó là dấu hiệu của cô để lại rồi. Sự kiên nhẫn của tôi cũng được đền bù thích đáng. Sau nhiều giờ tìm kiếm lung tung, tôi đã thấy ở đàng sau chiếc tủ toang hoang là bảng hiệu và địa chỉ của nhà sản xuất. Chiếc tủ không mấy gì đẹp mà lại được đóng ở Hà Nội. Nhìn vào tôi biết ngay liền đây là dấu hiệu của cô để lại vì tủ này ra tiệm gỗ đầu đường cũng mua được, không cần phải chở từ Hà Nội vô. Thế là ngay ngày hôm đó, tôi theo xe lửa ra Hà Nội liền rồi kiếm tới địa chỉ được khắc sau tủ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét