30/11/11

Posted by Xmen on 07:30 | No comments

Người tình của Chúa
Là một thanh niên lớn lên trong gia đình nề nếp nho phong và đặc biệt là từ bao đời nay theo đạo Công giáo. Tôi hiển nhiên luôn được giáo dục những điều hay lẽ đẹp của cuộc sống cũng như được khuyến khích nên tránh xa những tội lỗi xấu xa của trần thế... Do vậy, hàng tháng tôi vẫn đến nhà thờ xưng tội dù đôi khi mình chẳng có tội lỗi gì. Tôi luôn tin tưởng rằng, Chúa sẽ ban cho mình nhiều ơn phước, nếu cả đời thực hiện đúng mười điều răn và dĩ nhiên tôi luôn cảm thấy vui mừng, tự hào vì mình sống rất thánh thiện. Tuy nhiên có một điều khác thường là tôi rất buồn vì cảm thấy luôn bơ vơ lạc lõng giữa đám bạn. Nhiều lúc thấy cuộc đời mình y như một con chim quý được giam lỏng trong một chiếc lồng con xinh đẹp với đủ thứ đồ ngon vật lạ, nhưng lúc nào cũng không hài lòng, do quá cô đơn...
Mỗi ngày sau giờ học tôi phải về nhà ngay vì bố mẹ không muốn tôi giao tiếp với những đứa bạn lêu lỏng ngoài phố. Họ sợ tôi nhiễm những thói hư tật xấu của chúng mà sao lãng việc học cũng như quên đi việc thờ phượng đấng tối cao. So với tụi thanh niên cùng tuổi, trông tôi có vẻ rất thư sinh nhưng lại nhút nhát và khù khờ hơn nhiều. Nhất là về chuyện xã giao và thỉnh thoảng tôi thường ghen tị, vì tụi nó rất mạnh dạn và hiểu biết thật nhiều câu chuyện đặc biệt trong đời thường để kể cho nhau nghe, những câu chuyện mà tôi kiếm hoài trong quyển Phúc âm dày không hề thấy.
Theo thời gian, dần dần tôi lớn lên và cũng hiểu được ít nhiều về nội dung những câu chuyện bóng gió đó rồi trở nên say mê, luôn muốn tìm hiểu thêm. Cảm giác của tôi cứ lâng lâng khó tả mỗi khi nghe tụi bạn nói về đề tài tình yêu và tình dục gì đó... Đề tài này rất xa lạ với tôi vì tôi thuờng được dạy rằng đó là những điều tội lỗi cần phải tránh xa. Nhưng mỗi lần muốn tránh xa thì cái lỗ tai tôi y như cứ muốn gần kề, để lắng nghe và đêm về lại một mình trăn trở thao thức với nhiều câu hỏi bâng quơ. Phải chăng vấn đề sinh lý và tình dục là rất xấu xa tội lỗi? Thoạt đầu tôi tin là thế nhưng cơ thể tôi đầy nhục vọng lúc nào cũng đòi hỏi và khao khát về điều này đã làm cho niềm tin nhạt phai mau. Sau mỗi lần thủ dâm, thay vì sung sướng thì tôi lại mặc cảm vì tội lỗi, do vậy, lần nào đi xưng tội cũng bày tỏ cảm nghĩ mình với vị linh mục về những gì mình làm. Dĩ nhiên tôi lại được hay bị lên lớp và những lời khuyên quá thuộc lòng luôn được lặp đi lặp lại.
Tôi rất hối hận và xấu hổ về sự tò mò cũng như sự đòi hỏi của cơ thể mình. Do vậy càng lớn tôi lại càng muốn đi các nhà thờ khác nhau, xa nhà càng tốt để xưng tội. Tôi không muốn nói những điều này với các vị linh mục quen thuộc của giáo xứ mình... kỳ lắm!

Hôm nay cũng thế, sau nhiều đêm trăn trở tôi quyết định phải đi đến nhà thời ngay, nếu không thì có lẽ tôi không thể nào yên ổn trong trong tâm tư được lâu. Tuy nhiên, nói gì thì nói chứ dẫu sao thì tôi cảm thấy rất thích thú và ao ước sự việc này sẽ luôn được tái diễn lại, dù cho phải thường xuyên đi xưng tội.
Sau một hồi chờ đợi thì cũng đến phiên, tôi chấp tay qùy xuống bục gỗ, ghé sát mặt vào khung lưới mỏng nhỏ chắn ngang qua một khung gỗ hinh chữ nhật nhỏ vừa đủ chỗ để tôi thì thầm với một vị linh mục xa lạ nào đó ngồi phía sau buồng giải tội, rồi bắt đầu :
- Thưa Cha, con là kẻ có tội và hôm nay xin Cha giải cho con thoát khỏi những tội lỗi dó.
Một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng hơi quen thuộc khẽ đáp lại, làm cho tôi bỗng run rẩy tay chân, chẳng lẽ hôm nay xui hay sao mà tôi lại gặp đúng vị linh mục quen biết nào đó ngồi phía sau kia?
- Hãy nói đi, chuyện gì đã làm con ray rức?
- Thưa Cha, con đã đem lòng yêu thương một người!
- Thế thì tốt chứ đâu có gì xấu mà con phải lo! - Vẫn giọng nói trầm ấm đều đặn quen quen đó vang lên - Chúa dạy chúng ta phải biết yêu thương mọi người mà, con không nhớ sao?
- Thưa Cha, con vẫn nhớ! Tuy nhiên người mà con yêu lại là một người cùng phái. Điều này trong kinh thánh và mọi người cho là ti lỗi.
Tôi mạnh dạn vào thẳng đề tài, mặc kệ cho vị linh mục ngồi phía trong buồng đó là ai và đang nghĩ gì? Dẫu sao thì cũng phải một lần xưng tội về điều này mà... một thoáng im lặng xảy ra rồi vị linh mục lên tiếng :
- Đúng thế! Tuy nhiên Cha muốn biết rõ về câu chuyện này. Con quen người ấy ra sao và tình cảm tiến triển đến đâu rồi?
- Thưa Cha, chỉ mới quen thôi, vào một dịp tình cờ đang lang thang trên phố. Anh ấy đến với con rất nhiệt tình và con tỏ ra yêu mến anh ta ngay từ giây phút đầu tiên.
- Nhanh thế à! Rồi sao nữa? - Vị Linh mục vồn vả hỏi tiếp - Thế anh ta có yêu thương con không?
- Thưa Cha, chúng con mới chỉ gặp nhau lần đầu thôi nên con không biết rõ, nhưng hình như anh ta thích con lắm!
- Chưa biết rõ mà con đã tỏ lòng yêu thương người ta ngay được sao?
- Thưa cha, không chỉ yêu thương mà ngay lần gặp gỡ đầu tiên, chúng con đã tiến xa hơn với nhau một tí rồi. Chuyện xảy ra rất nhanh và con không thể nào từ chối được. Chỉ tại con vừa tò mò và vừa muốn chứng tỏ ta đây hiểu biết lắm!
Một thoáng im lặng nữa lại xảy ra. Tôi hồi hộp chờ đợi những câu trách móc sắp đến. Nhưng không, giọng nói trầm ấm ấy vẫn thong thả vang lên, làm cho tôi tự tin hơn :
- Thế cảm giác con lúc đó và bây giờ ra sao?
- Thưa Cha, nếu không nghĩ đến tội lỗi thì con rất thích. Đây là lần đầu tiên trong cuộc sống, con được hưởng những giây phút khoái lạc không thể nào quên được! Anh ấy đã cho con tất cả những gì con chưa hề có..
- Vậy à! Hãy nói đi, con đã nhận được gì nào?
- Thưa Cha, anh ấy đã...
- Đã sao? - Giọng nói vị Linh mục có vẻ dồn dập hơn.
- Đã làm tình với con và con rất thích điều đó!
Lại một thoáng im lặng trôi qua. Tôi cảm thấy xấu hổ và muốn đứng dậy ra về ngay nhưng không dám vì như vậy không lịch sự lắm và biết đâu lại mang thêm tội không tin tưởng nơi Chúa nữa, nên e dè tâm sự tiếp :
- Cho đến hôm nay con không thể nào quên người ấy được! Xin Cha tha tội cho con.
- Nội dung câu chuyện ra sao, Cha chưa rõ nên chưa có thể giúp gì cho con được. Nào, hãy cam đảm đi!
Như được động viên thêm, tôi mạnh dạn hơn đôi chút :
- Sau khi di dạo phố với anh ta xong thì trời cũng vừa tối. Anh ta có ý mời con đi ăn tối và con không thể chối từ.
- Tại sao lại không thể? Chắc con đói bụng hay thèm ăn một cái gì đó mà không phải trả tiền chứ gì? Lòng tham của con người luôn vô đáy đó con!
Tôi chợt mỉm cười vì câu nói ngộ nghĩnh của Cha, rồi trả lời ngay :
- Thưa Cha, không phải thế! Con chỉ muốn được gần gũi anh ta lâu thêm một tí thôi.
- Có phải vậy không đó? Rồi sao nữa..?
- Sau đó chúng con lại đi dạo với nhau dọc theo bờ sông vắng. Anh ta luôn nắm lấy tay con thật chặt và bỗng ôm con vào lòng. Con không nỡ đẩy anh ta ra.
- Tại sao lại không? Con có biết là ban đêm đi dạo với một người xa lạ ở chỗ vắng vẻ như vậy rất nguy hiểm không?
Tôi chuẩn bị nghe những câu trách móc như thường lệ và tỏ vẻ ân hận, nhỏ nhẹ đáp lại :
- Thưa cha, con biết! Con là kẻ có tội đáng bị trừng phạt! Xin Chúa thương sót cho con.
- Không nên nói thế! - Giọng nói vị linh mục trở nên cương quyết hơn - Chưa đến lúc phải làm điều này! Cha không phải là người kết án tội của con mà là Chúa. Tuy nhiên, con chưa cho biết là tại sao lại để cho người ta ôm ấp mà không chịu kháng cự lại?
- Dạ, vì con tò mò muốn biết anh ấy làm gì! Con không nghĩ anh ta là người xấu nên cứ để như thế và con thấy thích thú lắm! Đây là lần đầu tiên con được một người cùng phái ôm ấp vuốt ve và còn được tặng cho những nụ hôn nồng cháy nữa.
- Lần đầu tiên à? Vô lý quá!
Tôi ngạc nhiên hỏi lại :
- Thưa Cha, cái gì vô lý?
- Thì cái hôn chứ cái gì nữa! Lần đầu tiên được hôn thì làm sao biết được là nồng cháy?
- Thưa Cha, con cảm thấy thế vì cái lưỡi của anh ta...
Tôi do dự giây lát rồi cất câu hỏi :
- Con phải kể rõ từng chi tiết sao Cha?
- Nếu con không muốn giấu diếm điều gì với Chúa!
Tôi phân vân, chẳng lẽ đi xưng tội mà lại giấu diếm này nọ thì cũng vô ích, mà kể chuyện làm tình ra cho một người thứ ba, nhất là một vị tu hành thì mắc cỡ quá, nhưng vì luôn tin tưởng Chúa ở khắp mọi nơi và luôn biết rõ những việc mình làm, nên tôi liều mạng :
- Cái lưỡi của anh ta sục sạo khắp mọi nơi trong miệng con và... con cũng làm thế! Sau đó anh ta dìu con ngồi xuống cái ghế đá ven sông rồi hôn con liên tiếp như thế rất nhiều lần. Con rất thích những nụ hôn này đó Cha! Nó rất ngọt ngào quyến rũ đến nỗi hôm nay dù biết là có tội nhưng sao con vẫn thèm muốn!
- Hừm! Con tham lam quá đó! Ngoài ra con thấy anh ta thế nào?
- Thưa Cha, lúc đó do quá sung sướng nên con nhắm chặt mắt lại, bởi vậy con không nhìn thấy anh ta.
- Ghê thế! Lần sau nhớ phải để ý kỹ nghe không? Thỉnh thoảng cũng phải mở mắt ra nhìn một tí chứ! Nhỡ may người ta làm thêm cái gì đó thì làm sao mà con biết được!
Dường như nói hơi quá trớn nên vị linh mục bào chữa ngay :
- Cha quên, lần sau không được làm thế nữa hiểu không? Rồi sau đó ra sao, chẳng lẽ con cứ nhắm mắt hoài như vậy được à?
- Thưa Cha không. Sau đó thì những ngón tay lạnh giá vì sương đêm của anh ta bắt đầu mở những chiếc nút áo sơ mi rồi từ từ sờ soạng trên thân thể con. Làm sao con có thể nỡ lòng kéo tay anh ta ra được trong tình huống này hả Cha?
- Sao lại không được? Con là một thanh niên khỏe mạnh chứ đâu phải là một thiếu nữ mềm yếu!
- Đúng thế! Nhưng có lẽ sự tự tò mò và dục vọng đã làm cho con gục ngã. Thoạt đầu con không nghĩ là mình sẽ có những giây phút khoái cảm với anh ta, nhưng rồi thì mọi chuyện tự động xảy ra.... Con cảm thấy mình có tội.
- Con không nên luôn kết tội mình như thế! Tiếp tục đi!
- Sau một hồi sờ soạng và xoa bóp các bắp thịt trên ngực con, anh ta bắt đầu lấy những ngón tay vân vê hai núm vú đang cương cứng lên của con thật mạnh và liên tục. Lúc đó con rất hứng thú và tự ưỡn ngực ra khiêu khích nữa. Đến hôm nay đầu vú con vẫn còn xưng, tuy hơi tê tê một chút nhưng nghĩ lại thì rất thú vị! Thưa Cha, con biết mình đã phạm ti một cách tình cờ!
- Con chỉ nói những điều không hay thôi! Thế anh ta có nói gì không?
- Thưa Cha, lúc đó anh ta không nói gì được vì đang bị con khóa miệng lại bằng những nụ hôn tới tấp. Đôi lúc con ngậm thật chặt đôi môi ướt nhẹt của anh ta lại, rồi còn mút cái lưỡi háo thắng đó nữa. Dường như thỏa thích lắm, nên anh ấy khe khẽ rên lên từng hồi ngắn trong miệng con.. Anh này cũng thuộc dạng dữ tợn đó Cha. Cái lưỡi nhọn hoắc của ảnh đập liên tục vào lưỡi của con, đôi lúc còn xoắn vào nhau nữa, thỉnh thoảng nó còn muốn thọc thật sâu vào sâu trong cuống họng con đó!.. Dĩ nhiên đến lúc này thì con có cảm giác hưng phấn thật sự rồi. Anh ấy bóp chặt từng hồi vào hai bờ vai rồi xoa xoa vào tấm lưng cứ nóng dần lên của con. Sau đó, chưa chịu ngưng lại, anh ta lại đưa đưa tay ra trước xoa bóp liên hồi bộ ngực căng phồng, rồi hôn lên cổ, lên má, lên mắt và đưa lưỡi liếm quanh hai vòng tai của con nữa. Tim con bỗng đập loạn sạ lên khi phát hiện bàn tay của ảnh từ từ tiến sâu xuống phía dưới. Con hồi hộp quá nhưng không bỏ lỡ cơ hội, chợt thót cái bụng lại và không ngờ bàn tay ấy đã nhanh nhẹn luồn sâu vào trong đó, đúng ngay cái chỗ ấy! Thưa Cha, con không thể nào đẩy nó ra được nữa!
- Hừm! Chuyện gì nữa mà không thể? Phải có lý do chứ?
Tôi lim dim nhớ lại cảm giác ngất ngây lúc đó, một cảm giác sung sướng xem lẫn thẹn thùng khó tả được khi bàn tay anh ta sờ mó vào dương vật của mình, rồi khẽ kéo lớp da quy đầu lên xuống một cách nhịp nhàng! Thằng nhỏ qủy quái của tôi mọi lần vẫn ngoan ngoãn nằm im, nay cứ ngóc đầu dậy và hình như nó cũng đang run rẩy và vụt lớn một cách rất nhanh trong bàn tay tinh nghịch ấy. Toàn thân tôi bị kích thích cao độ như có một luồn điện mạnh chạy qua. Tôi quên hết mọi việc chung quanh và ôm thật chặt anh ta lại, bờ môi vẫn dán chặt vào nhau. Sau một hồi nghịch ngợm, dường như anh ta linh cảm được điều mà tôi đang thèm khát, nên khẽ dìu tôi nằm xuống bãi cỏ sau một lùm cây sum xuê lá. Hai tay bắt đầu mở chiếc dây thắt lưng vướng víu nãy giờ ra và cái quần Jeans bó sát của tôi được kéo xuống một cách rất điệu nghệ. Tôi khẽ uốn éo thân mình và ưỡn lên cao rồi hạ xuống liên tục. Thằng nhỏ đang cương cứng và có vẻ ướt nhẹt của tôi cứ chực chĩa thẳng ngay vào mặt anh ta như thách thức. Không bỏ lỡ cơ hội qúy báu, anh ta ngậm ngay nó vào miệng và mút hết những nước nhờn chung quanh mà tôi đã tiết ra trong lúc bị kích thích. Cái lưỡi anh ta sục sạo dữ dội trong miệng tôi ra sao thì bây giờ cũng không thua kém gì khi vờn quanh đầu thằng nhỏ ướt át đó. Lớp da quy đầu của tôi được kéo xuống hết cỡ và anh ta say mê liếm từng giọt từng giọt nước nhờn thoát ra từ cái lỗ bé tí xíu ở đầu đỏ hỏm ấy. Tôi vẫn quằn quại đưa mình lên xuống một cách nhịp nhàng và cuối cùng thì giây phút thần tiên cũng đến. Tôi bóp thật chặt vai anh rồi nhấn đầu anh ta xuống thấp hơn trong lúc xuất tinh. Một làn tinh khí bắn ra thật mạnh mẽ tưởng như không bao giờ cạn vào thật sâu trong cuống họng anh. Tôi rên lên hay nói đúng hơn là la lên vì quá sung sướng. Toàn thân như muốn rung chuyển để tận hưởng phút giây tuyệt vời này càng lâu càng tốt.
Bỗng giọng nói của vị linh mục vang lên, đưa tôi trở lại hiện tại :
- Có thật là con chưa làm tình với ai bao giờ không?
- Thưa cha đây là lần đầu tiên trong đời con!
Cái đầu gối của tôi gần như mất hết cảm giác vì đã qùy trên bục gỗ cứng nãy giờ đã lâu. Liếc mắt nhìn về phía sau và thấy vài con Cchiên ngoan đạo đang cúi mình cầu khẩn gì đó, nên an tâm vì có thể họ không nghe ngóng được câu chuyện tội lỗi của mình.
- Con thích điều này thật sao?
- Thưa Cha đúng thế!
- Hừm! Quả thật tình dục đã chiến thắng con rồi!
- Xin Cha tha tội cho con!
- Chưa đến lúc! Thế con đã làm gì cho anh ta sung sướng?
- Cha muốn hỏi là... là con có nghịch thằng nhỏ của anh ta, phải không?
Tôi do dự hỏi rồi tự trả lời :
- Dạ cũng có chút chút thôi. Con nhút nhát lắm nên bây giờ thấy rất hối hận.
Tôi nghe thấy giọng cười nhỏ nhẹ của vị linh mục kèm theo một câu phán quyết :
- Như vậy mà cho là nhút nhát à! Mà con hối hận chuyện gì vậy? Phải chăng con không vừa ý, chưa được toại nguyện lắm?
- Thưa Cha, con thì thỏa mãn rồi nhưng còn anh ấy! Sự thật con chỉ mới sờ mó thằng nhỏ của anh ta thôi chứ chưa hôn hít hay tiến xa thêm nữa, con rất hối hận là chưa làm cho anh ta sung sướng.
Vị linh mục hỏi dồn dập :
- Tiến xa hơn nữa à? Phải chăng con muốn nói về việc giao hợp ở phía sau?
- Là cái gì vậy Cha? - Bây giờ đến lượt tôi thắc mắc. - Giao hợp ở phía sau là gì vậy thưa Cha?
- Con không biết thật sao?
- Thưa Cha con không biết! Nhưng nó có phải là...
- Thôi, Thôi! Đủ rồi! Không biết thì lần sau gặp anh ấy mà hỏi, hiểu chưa? Đây là nơi thờ phượng không nên nói nhiều về nó!
- Con rất hối hận!
- Gì nữa?
- Hối hận vì con quá nhút nhát!. Bây giờ rất thèm muốn nhưng biết anh ta ở đâu mà tìm.
Vị linh mục bắt đầu nạt :
- Sao con khờ khạo thế! Đáng lẽ phải xin địa chỉ hay số phone chứ!
- Thưa cha, khi chia tay, chẳng hiểu vì sao mà con quên mất điều này! Trước đó con đã nghĩ đến! Bây giờ trễ rồi!
Tôi thở dài sầu não. Không ngờ mình đến nhà thờ để xưng tội, ai dè lại bị khơi lại nỗi niềm nhung nhớ và bị lún sâu thêm vào cái vòng dục vọng này. Giờ này anh ấy ở đâu, có biết chăng tôi đang thổn thức và luôn nhớ đến? Anh ấy có bao giờ nhớ đến kỷ niệm đêm hôm đó không hay chỉ xem nó như một cơn gió mát chợt thoáng qua đời buồn? Tôi suy nghĩ bâng quơ rồi vội cầu khẩn :
- Xin Chúa thương xót và cứu rỗi linh hồn đầy nhục vọng của con. Con cố gắng sẽ quên đi người ấy và từ nay sẽ nghĩ đến Chúa...
- Con nói gì đó?
Vị Linh mục hỏi và không đợi tôi trả lời, ông ta đề nghị ngay :
- Thôi bây giờ như vậy nha! Chuyện của con đáng lẽ không được phơi bày nơi nhà Chúa mà ở chỗ khác! Để giúp con thoát khỏi cảm giác tội lỗi và tiếc nuối này. Chiều nay con vào nhà Xứ tìm gặp Cha, con đồng ý chứ! Thôi hãy về đi và Cha sẽ cầu nguyện. Chắc chắn Chúa sẽ ban cho con nhiều ơn phước.

Sau khi từ giã vị linh mục không biết mặt mũi ngồi phía sau buồng giải tội, tôi ra về với tâm hồn nhẹ nhõm kèm theo những câu hỏi hoài nghi. Tại sao lại gặp riêng để nói chuyện và tại sao giọng nói của ông Cha này sao quá quen quen? Tôi cứ suy nhĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời xác thực.
Cuối cùng thì tôi không muốn nghĩ đến nó nữa, chỉ mệt óc thôi! Quả thật, vị linh mục này nói cũng có lý, đáng lẽ tôi nên tìm đến những nơi giúp đỡ giải đáp về vấn đề sinh lý thì đúng hơn là vào nhà thờ xưng tội. Có chắc gì sau khi xưng tội xong thì vấn đề của tôi được sáng tỏ thêm? Tôi cứ nhớ mãi câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi nhà thờ của vị linh mục :
- Tình yêu và tình dục không được xem là tội lỗi. Nó là một nhu cầu của cuộc sống. Đã là người thì ai cũng biết và cần đến nó, y như chúng ta cần ăn uống, nghỉ ngơi vui chơi hay sinh hoạt vậy thôi.

Đúng hẹn, chiều hôm đó tôi đến nhà Xứ gặp Cha. Người vồn vả tiếp tôi ngay cửa chính là.. là anh ấy! Tôi hết sức ngạc nhiên với sự hội ngộ không chờ đợi này và cảm thấy quá vui quá hạnh phúc. Tim tôi đập loạn sạ lên giống y như lúc anh ta đưa những nhón tay lần mò sâu trong quần tôi tối hôm nào. Thật vậy! Chúa đã thương và đoái hoài đến lời nguyện cầu của kẻ hèn mọn. Tôi muốn chạy nhanh đến và ôm anh thật chặt để cho thỏa lòng mong nhớ, nhưng tôi không dám và toàn thân bỗng lạnh toát như bất động, những sợi tóc như dựng đứng hết lên.. Tôi y như một người mất hồn khi nghe anh ta hỏi
- Sao rồi, cậu bé của anh hết buồn rồi chứ?
Ôi, giọng nói! Giọng nói sao quá giống như của vị linh mục sáng nay. Có lẽ nào lại như thế? Tôi ngần ngại không muốn tin và hy vọng chuyện này đừng bao giờ xảy ra. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, vì người tôi yêu mến và đã cùng tôi một lần phiêu du vào con đường ái tình chính là anh, là vị linh mục mà tôi đã thổ lộ hết những nỗi niềm riêng...
Cuộc sống luôn có những cái không hẹn mà gặp, không muốn mà được, không chờ đợi mà vẫn đến.. Và cuộc tình của tôi cũng không nằm ngoài cái vòng định mệnh đó! Dẫu sao đi nữa thì tôi cảm thấy anh ta đã là một cái bóng của đời mình, không thể nào tách rời được nữa.
Tôi đã yêu anh không phải vì anh là linh mục hay bác sĩ hay kỹ sư.. mà đơn giản là yêu một người, người đã cho tôi niềm hạnh phúc trọn vẹn. Ngoài tình yêu tôi đó, tôi còn rất kính phục và qúy mến anh, vì trong đời thường không những anh luôn là một người đàn ông trẻ trung đẹp trai biết chiều chung và quan tâm an ủi cũng như cùng tôi xây dựng nhiều hạnh phúc, mà trong công việc anh cũng luôn hoàn thành được trách nhiệm của mình, của một vị linh mục một cách thật tuyệt vời.
Bây giờ mỗi khi nghe những ai thích lên án các vị tu sĩ có quan hệ tình dục này nọ.. thì tôi chỉ cười thầm và không bao giờ đồng quan điểm. Tôi đã hiểu được, tình yêu và tình dục là quyền thiêng liêng của mọi người cho dù người đó là ai, chức vụ gì, ra sao..? Đã là con người thì ai cũng thích và có nhu cầu về điều này, do vậy tôi không bao giờ kết án hay cấm đoán ai hết. Những gì tôi cảm thấy thích thú và mang cho tôi hạnh phúc thì tôi cũng muốn những người khác cũng có được. Tôi không còn mặc cảm và cho đó là tội lỗi nữa? Với tôi, linh mục hay các thầy tu.. thì cũng chỉ là một cái nghề để sinh sống, nó không hơn hay thua gì những nghề nghiệp khác...
Điều quan trọng trên hết vẫn là trách nhiệm và bổn phận được giao phó, nó có hoàn thành hay không? Còn tình cảm cá nhân hay sinh hoạt đời tư thì hãy để cho nó một góc trời thơ mộng tự do chấp cánh. Chúa không kết án chúng ta, thì tại sao chúng ta lại kết án nhau để làm gì?
Pham
Hết

[top]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét